MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 643

đang ràn rụa nước mắt và khóc lóc van xin. Anh nói, Anh không cai nghiện
nữa, cho anh một hơi thuốc, một hơi thôi. Nếu em cho anh thuốc, anh hứa
là sẽ vĩnh viễn nghe lời em, em bảo anh làm gì anh sẽ làm đúng như thế.
Mặt Âu Dương Lan Lan vẫn lạnh như băng tuyết, nói anh cần phải tiếp tục
kiên trì, đã cố gắng đến mức này rồi, chỉ cần kiên trì là có thể vượt qua. Nói
nhiều cũng mệt, vả lại cũng chẳng còn ngôn từ nào để nói, cô bèn ngồi
xuống bên cạnh anh, nhìn anh quằn quại. Những biểu hiện trên gương mặt
như thể muốn nói, cô đang thưởng thức nỗi đau đớn của anh, thậm chí trên
gương mặt ấy còn có biểu hiện của một chút đắc ý, một nét cười tự mãn.
Trong những lúc đau đớn tột cùng ấy, Tiêu Đồng đã mơ hồ nhận ra rằng, vẻ
mặt của Âu Dương Lan Lan đã thể hiện đầy đủ tính cách của cô: Dịu dàng
mà tàn nhẫn, vừa ham muốn vừa nhu nhược; vừa nhiệt tình vừa câu nệ; vừa
nồng ấm vừa lạnh lùng. Anh hận cô! Có một gia đình như vậy, một sự từng
trải đến như vậy và đặc biệt là có một người bố đầy tội lỗi như vậy, liệu Âu
Dương Lan Lan có thể học được những phẩm chất nào tốt hơn?

Âu Dương Lan Lan bón cơm cho anh, toàn là những món ngon như thịt bò,
thịt dê xào rau cần thơm phưng phức. Nhưng không hiểu vì bụng anh đang
ghét cô hay là trái tim anh đang hận cô mà anh cứ lắc đầu quầy quậy, cương
quyết không ăn. Không còn cách nào khác, sau khi khuyên nhủ hết lời, cô
vất bát cơm lên bàn, chửi toáng lên: Mẹ kiếp, anh không ăn thì thôi, ai hơi
sức đâu mà van xin anh! Rồi ngồi ngay trước mặt anh, cô bê lấy bát cơm ăn
một cách ngon lành, nhai nhóp nhép thành tiếng. Tiêu Đồng quay mặt đi
không thèm nhìn, để đầu óc quay về với Khánh Xuân và cảm thấy mình sao
mà cô độc giữa nhóm người này. Trong lúc tứ cố vô thân thế này, anh im
lặng chịu đựng sự thống khổ về thể xác cũng như tinh thần và rơi nước mắt
đau buồn cho chính mình. Đôi khi anh chợt nhớ về bố mẹ và một nỗi oán
hận trào lên. Họ sống quá hạnh phúc bên nhau đến nỗi quên bẵng cả đứa
con trai duy nhất này rồi sao? Cho đến lúc này mà họ vẫn không hề biết con
mình đã trải qua bao nhiêu biến cố trong gần hơn nửa năm nay. Anh tưởng
ra cảnh họ đang cùng những người đồng sự người Đức đang đi nghỉ đông
đầy vui vẻ ở những vùng ngoại ô của Munich. Anh tưởng tượng ra nơi ấy
có những cánh rừng bốn mùa cây lá xanh tươi và yên tĩnh, trong những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.