MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 669

- Alô, là bác Âu phải không?

- Anh tìm ai?

Rõ ràng là bố Khánh Xuân không nghe rõ tiếng của anh.

- Bác ơi, cháu là Tiêu Đồng!

- Tiêu Đồng? Cháu đã về rồi sao? Cháu ở đâu. Alô, cháu nói to một tí, bác
không nghe gì cả.

Tiêu Đồng nào dám nói to.

- Cháu đang ở Quảng Đông. Bác nói với Khánh Xuân, cháu ở Quảng Đông,
hình như là huyện Lâm Tây, thôn Tân Điền, bác nhớ chưa?

Tiếng tút tút vang lên trong ống nghe, Tiêu Đồng hạ giọng alô mấy tiếng
nhưng không nghe thấy gì nữa. Anh bấm máy gọi tiếp, lần này thì gọi đến
phòng làm việc của Khánh Xuân. Anh hồi hộp nghe tiếng chuông kêu rộn
ràng trong ống nghe, không biết là vì khát vọng được báo cáo tin tức hay là
khát vọng được nghe thấy tiếng nói của Khánh Xuân. Nhưng tiếng chuông
vẫn cứ kéo dài, không có ai nhận máy. Lúc này anh không thể không tắt
máy vì đã trông thấy Kiến Quân đang đến gần và đẩy cửa phòng bước vào.
Kiến Quân nhìn thẳng vào mặt Tiêu Đồng. Anh biết mặt mình lúc này
không hề tự nhiên, rất may là gã chẳng hề mở miệng, chỉ cầm lấy gói thuốc
lá trên bàn, vừa đánh lửa vừa đi ra. Tiêu Đồng thở hắt một hơi, lúc này anh
mới đặt chiếc điện thoại giấu trong tay lên bàn. Sau đó lão Thạch cũng vào
phòng, mở cửa tủ giấy tờ lôi ra một bao gì đó rồi khóa lại, cầm lấy chiếc
điện thoại rồi rời khỏi phòng.

Tất cả đều đã trở lại bình thường, trong nhà ngoài vườn đều yên tĩnh như
mọi ngày, mọi người hình như đều đã tản mác về các gian xưởng. Cơ hội
đến quá đột ngột và có thể chưa chắc đã có hiệu quả gì nhưng lại là lần đầu
tiên sau một thời gian dài, từ trong hang cọp cách xa hàng nghìn cây số,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.