MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 667

- Không nói nhiều lời nữa, mau đưa tiền ra đây!

Tiêu Đồng giãy giụa, la lên:

- Mẹ kiếp, anh hãy bỏ tay ra. Anh mà không bỏ ra thì đừng có mà hối hận
đấy!

Âu Dương Thiên quát lớn:

- Thôi! - Lão đưa mắt nhìn Lan Lan, nói - Mãy hãy nhìn đứa con trai mà
mày đã tự chọn đi!

Nói xong, lão hằm hằm quay vào trong nhà.

Kiến Quân hậm hực bỏ tay ra, cắm đầu đi thẳng. Lão Hoàng cũng bĩu môi
một cách khinh bỉ đi ra cửa. Âu Dương Lan Lan có vẻ xấu hổ, nói:

- Đúng là trước đây tôi không thể phát hiện ra anh lại là kẻ hám tiền đến
như vậy. Có phải là anh chưa trông thấy tiền nhiều đến thế bao giờ, đúng
không? Anh làm tôi xấu hổ quá đi mất! Có lẽ nào anh lại nghĩ là sau này tôi
không có tiền để trả lại cho anh? Vả lại, anh lại phân biệt rạch ròi về tiền
bạc với tôi như vậy, anh không sợ là lão Hoàng và Kiến Quân coi thường
tôi sao? Anh không nghe thấy lời bố tôi vừa nói sao? Anh có cảm thấy nó
quá khó nghe không?

- Tôi không muốn đi ăn mà thôi. - Tiêu Đồng nói.

- Nhưng tôi thì muốn. - Âu Dương Lan Lan gào lên - Tôi đang mang thai,
tôi cần phải bồi dưỡng, sao anh lại không hiểu một chút lý lẽ nào cả thế?

- Thật ra thì cô cũng chỉ vì thèm ăn mà thôi. - Tiêu Đồng nói - Ở vùng nông
thôn lạc hậu này, cô không sinh đẻ nổi đâu.

- Tôi không phải vì tôi mà là vì con tôi, vì con anh. Ngay cả con mà anh
cũng chẳng có một chút tình thương. Anh không cần nó, đúng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.