MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 666

Không biết là do thói ương bướng hay là cơn thèm ăn nổi lên mà Âu
Dương Lan Lan lại cau mày nói với Tiêu Đồng:

- Hay là chúng ta dùng tiền của anh vậy, không phải là em thèm ăn đâu
nhưng anh cũng đừng giữ tiền như một lão địa chủ keo kiệt ngày xưa như
vậy.

Tiêu Đồng vẫn không muốn động đến số tiền ấy vì chỉ có số tiền ấy mới có
thể hoàn thành tâm nguyện đưa Khánh Xuân và bố ra nước ngoài một lần.
Như một kẻ keo kiệt, anh nói:

- Anh không đi ăn ngoài nữa. Anh không muốn dùng số tiền ấy một cách
phung phí vô bổ đâu.

Kiến Quân chen vào:

- Tình hình chi tiêu lúc này đã bắt đầu khó khăn, có lẽ là tiền của ai mặc kệ,
tất cả phải xem như là của chung.

Lời Kiến Quân như làm Âu Dương Thiên sực tỉnh, lão hỏi Tiêu Đồng:

- Cuối cùng thì Lan Lan đã đưa cho cậu bao nhiêu tiền?

- Bao nhiêu cũng là tiền của tôi, không quan hệ gì đến mọi người. - Tiêu
Đồng nói.

- Đã đến nước này rồi mà còn phân biệt của anh của tôi. Khi cậu đến nhà
tôi mỗi ngày, nào ăn nào uống, tôi không hề xử tệ với cậu, Lan Lan cũng đã
tốn rất nhiều tiền vì cậu, bây giờ cậu lại giữ bo bo làm của riêng sao?

Tiêu Đồng liếc mắt nhìn Âu Dương Lan Lan:

- Bác hãy hỏi Lan Lan. Cô ấy đã làm cháu trở thành kẻ khuynh gia bại sản.

Kiến Quân bước đến chộp cổ Tiêu Đồng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.