MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 672

phát hiện ra đôi mắt thất thần của anh nên ngoái đầu nhìn lại phía sau rồi
dùng đũa gõ mạnh lên mặt bàn, hờn dỗi nói:

- Này, anh nhìn cái gì thế? Làm như chưa bao giờ trông thấy phụ nữ đẹp thì
phải?

Đến lúc ấy Tiêu Đồng mới tỉnh trí trở lại, cúi đầu ăn cơm, đôi chân run rẩy
và hình như mồ hôi đang túa ra ướt đầm cả bàn chân. Âu Dương Lan Lan
tiếp tục cằn nhằn:

- Thảo nào anh không còn chút hứng thú nào đối với em cả. Thì ra anh
cũng chỉ là một anh chàng hám gái, trông thấy gái đẹp là tròn mắt lên.

Tiêu Đồng thấy Âu Dương Lan Lan cao giọng thì sợ Khánh Xuân nghe
thấy và sinh hiểu lầm, hạ giọng thì thầm:

- Em nói gì mà khó nghe đến như vậy!

- Lần trước ở Tây Tạng anh cũng quấn lấy cô gái ở bưu điện. Từ đó mà
thấy, ngay cả các cô gái dân tộc thiểu số cũng đủ sức để gây hứng thú cho
anh. - Âu Dương Lan Lan cay cú nói.

Hình như thính giác của Tiêu Đồng đã bị tiếng tim đập thình thịch che lấp
mất nên anh không nghe rõ lời Âu Dương Lan Lan. Anh cúi đầu im lặng ăn
cơm, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào mấy đĩa thức ăn bày trên bàn, không
liếc nhìn về phía cô gái nữa nhưng niềm tin đó chính là Khánh Xuân càng
lúc càng lớn dần trong anh. Cô đã thay đổi cách ăn mặc và trang điểm, hóa
trang giống như một sinh viên đang đi nhờ xe nhưng có điều động tác, cử
chỉ của cô đều vô cùng thân thiết với Tiêu Đồng. Anh nghĩ: Đúng là cô ấy
từ trên trời rơi xuống!

Món canh đã được mang ra. Đó là món canh trứng muối nấu lẫn với cá.
Tiêu Đồng biết Âu Dương Lan Lan không thích rau, chỉ quan tâm đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.