MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 680

cai nghiện đâu!

- Nhưng... bụng anh đang rất đau, anh muốn nằm một lát.

- Anh cố chịu đựng một tí đi. Bố em đã bảo đi thì nhất định ông cũng phải
có lý do chính đáng.

Âu Dương Lan Lan vừa nói vừa nhặt chiếc balô của Tiêu Đồng ném về
phía anh rồi đi ra khỏi cửa. Tiêu Đồng làm ra vẻ lưu luyến nơi này, chần
chừ do dự không muốn lên xe.

Chiếc xe chạy một cách vội vã rời khỏi xưởng, hai chiếc đèn pha chiếu
sáng rực con đường nông thôn yên ả. Âu Dương Lan Lan ngoái đầu nhìn
lại, thấy lão Thạch và lão Hoàng đứng trước cổng dùng ánh mắt tống tiễn
họ. Chiếc xe lúc lắc tròng trành leo qua những đoạn đường núi đầy đá sỏi,
Âu Dương Thiên và Kiến Quân trao đổi với nhau nhưng vẫn không biết đi
theo con đường nào là tốt nhất. Rõ ràng là chuyến đi này cũng mông lung
về phương hướng như những chuyến trước mà thôi. Âu Dương Lan Lan và
Tiêu Đồng ngồi ở băng sau. Cả hai đều không biết là chuyến đi Chu Hải
này, họ phải ngồi bao lâu trên xe. Chiếc xe tròng trành nghiêng ngã khiến
cảm giác buồn ngủ của mọi người cũng tan biến rất nhanh.

Ngủ gà ngủ gật cho đến sáng thì chiếc xe đã tiến vào một thành phố. Âu
Dương Lan Lan đã tỉnh hẳn và nhận ra là mọi người đang đi giữa màn
sương sớm bên bờ Châu Giang, sau đó thì nhận ra công viên Hoàng Hoa
Cương và núi Việt Tú. Cô hỏi có vẻ nghi ngờ:

- Bố, chúng ta không đến Chu Hải sao? Đây là Quảng Châu!

Nửa tiếng đồng hồ sau họ đã ngồi trong tiệm cà phê của khách sạn nổi tiếng
Thiên Nga Trắng để thưởng thức một bữa sáng thật thịnh soạn. Ngắm nhìn
say sưa những dụng cụ ăn tinh khiết, chiếc khăn ăn được hấp nóng tỏa mùi
thơm nồng nàn, những món ăn chế biến cực kỳ tinh xảo và cốc cà phê
Colombia thơm đến ngạt mũi trước mặt, hình như Âu Dương Lan Lan tìm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.