MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 678

Âu Dương Lan Lan thoáng giật mình vì nghe những lời đối thoại rất nặng
nề giữa hai người. Lão Hoàng nói:

- Có phải là xưởng trưởng Thạch nghĩ rằng Công ty Đại Nghiệp của chúng
tôi một lần vấp váp là phá sản luôn? Ông nên biết điều này, căn cứ vào
quan hệ của ông chủ La, Đại Nghiệp của chúng tôi sẽ có một ngày hưng
thịnh trở lại. Ông đừng quá coi trọng tiền bạc mà coi thường chúng tôi như
vậy.

- Làm gì còn Công ty Đại Nghiệp nữa. - Lão Thạch cười khô khốc - Không
phải là nó đã bị cảnh sát niêm phong từ lâu lắm rồi sao?

Những lời nói không một chút lưu tình của lão Thạch khiến lão Hoàng
cứng miệng, chỉ biết đứng im trợn mắt nhìn. Nét mặt lão chẳng khác của
loài hổ báo sa cơ bị những con vật bé nhỏ coi thường. Âu Dương Thiên cởi
chiếc đồng hồ đang đeo trên tay ra, đồng thời cũng cởi nốt chiếc nhẫn trên
ngón tay ra đặt lên bàn, nói:

- Xưởng trưởng Thạch. Đây là đồng hồ Côn Luân, đây là nhẫn bạch kim,
tôi mua chúng với giá hơn ba trăm nghìn. Bây giờ để lại chỗ cậu, có được
không?

Lão Thạch cười ra chiều khó xử, nói:

- Ông chủ La, ông làm gì vậy. Chúng ta vẫn còn có thể thương lượng kia
mà. Lâu nay hàng của tôi không xuất đi được, không còn tiền để phát lương
cho thợ nữa. Nói một cách thật lòng là lúc này chúng tôi không thể kiếm đủ
số tiền mặt lớn như vậy. Thế này nhé, bây giờ tôi còn trong tay hơn bảy
mươi nghìn, tôi sẽ đưa toàn bộ cho ông, có được không?

Nói xong lão Thạch đến bên két sắt lấy bọc tiền ra, ngoài ra còn có ba khẩu
súng ngắn và hai hộp đạn. Âu Dương Thiên bảo Kiến Quân đi vào phòng
nhận lấy mọi thứ, không có lấy một tiếng chào tạm biệt, bước ra khỏi nhà.
Lão Thạch đuổi theo, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.