MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 677

- Đừng hỏi, tôi sẽ nói cho cô hay ngay lập tức.

Rõ ràng là Kiến Quân đang tranh thủ bất kỳ có hội nào để có thể lấy lòng
Âu Dương Lan Lan nhưng có điều không hiểu vì sao thời gian gần đây gã
lại tỏ ra thích thú với việc úp úp mở mở như vậy. Âu Dương Lan Lan ghét
cay ghét đắng loại đàn ông lúc nào cũng cố tình làm ra vẻ quan trọng như
vậy. Cô không thèm hỏi thêm, chạy vào phòng định chộp lấy bố mà hỏi mọi
chuyện.

Khi cô xuất hiện trong phòng thì Âu Dương Thiên và lão Thạch đang cãi
nhau về chuyện gì đó. Hai bên đều gằm ghè nhìn nhau, hơi thở cả hai đều
nặng nề. Âu Dương Thiên nói:

- Lão Thạch, bao nhiêu năm nay tôi có giúp đỡ ông không? Tôi đã từng thất
tín với ông bao giờ chưa? Một trăm ngàn đồng ông không có, nhưng cũng
phải có năm bảy chục ngàn chứ. Trong vòng vài ngày tôi sẽ giao số hàng
ấy, tôi sẽ hoàn lại ông cả vốn lẫn lãi. Sau này chúng ta còn muốn làm ăn với
nhau nữa không?

- Một trăm ngàn không đáng là bao, không phải là tôi coi thường bạn bè
nhưng quả thật lúc này tôi không biết lấy đâu ra cho đủ số tiền mặt ấy. -
Ngừng lại một lát, lão nói tiếp - Súng thì có đấy nhưng ông chủ La à, ông
không tin tôi, đúng không? Tại sao nói đi là đi ngay, không nói trước với
nhau một lời như vậy?

- Không phải là tôi đã nói với cậu rằng tôi đã nhớ nhầm thời gian giao dịch
với 14K Hồng Kông rồi hay sao? Âu Dương Thiên nói - Sáng sớm ngày
mai, tôi nhất thiết phải có mặt ở Chu Hải. Tôi chỉ hỏi một câu thôi, ông còn
tin lời La Trường Thoái này nữa không? Ông sợ tôi lừa lấy tiền, lấy xe hay
sao? Lão Hoàng đã nói sẽ ở lại rồi kia mà, hay ông muốn con gái tôi ở lại
đây để làm con tin?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.