MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 676

45.

Âu Dương Lan Lan đã ăn hết bát canh trứng muối với cá thì Tiêu Đồng mới
xuất hiện trước mặt cô, vẻ mặt nhăn nhó, đôi mắt đo đỏ như vừa mới khóc
xong, thần thái có vẻ lo lắng. Âu Dương Lan Lan hỏi nhỏ, có phải là cơn
nghiện đang đến, anh lắc đầu nói, bụng anh đau quá. Âu Dương Lan Lan
vừa thương vừa buồn cười, nói đùa:

- Đau bụng đến độ phải khóc như trẻ con sao! Đừng thấy anh to xác mà cho
là anh đã trưởng thành, anh vẫn còn ủy mị như một đứa trẻ!

Ăn cơm tối xong, Âu Dương Lan Lan tựa vào cánh tay Tiêu Đồng rời khỏi
quán cơm. Anh cảm thấy ngượng ngập vì sự thân thiết quá mức của Âu
Dương Lan Lan trước ánh mắt của những người dân bản xứ cũng như hai
“vị khách” vãng lai nên cố ý đẩy nhẹ cô ra. Sự thay đổi quá nhanh, lúc thì
nhiệt tình, lúc thì lãnh đạm của Tiêu Đồng khiến đôi khi Âu Dương Lan
Lan cũng âm thầm tự hỏi, liệu mình đã hiểu hết Tiêu Đồng hay chưa? Cô
cũng không thể được xác định vị trí của cô trong lòng anh lúc này.

Quay về đến xưởng, hai người trông thấy Kiến Quân đang leo lên chiếc xe
Mercedes của lão Thạch và bắt đầu khởi động máy. Còn Âu Dương Thiên
và lão Hoàng đang ở trong phòng làm việc của lão Thạch bàn tán chuyện gì
đó kịch liệt lắm. Kiến Quân gọi Âu Dương Lan Lan đến bên cạnh, thì thầm:

- Lan Lan, cô mau chóng thu xếp đồ đạc đi, chúng ta chuẩn bị rời khỏi nơi
này rồi.

Điều này nằm ngoài dự tính của Âu Dương Lan Lan, cô hỏi:

- Khuya lắm rồi mà còn đi đâu?

Kiến Quân đưa mắt nhìn Tiêu Đồng, lúc ấy anh đang đứng cách họ khoảng
năm mét, nói nhỏ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.