MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 684

- Biết đâu là bên kia người ta đang đùa với Kiến Quân đấy thôi.

- Không biết là đùa hay thật nhưng cũng đủ làm cho Kiến Quân điếng
người, ngay lập tức báo với bố. Bố bèn quyết định đi ngay trong đêm
nhưng sợ lão Thạch không cho mượn tiền và mượn xe nên mới để lão
Hoàng ở lại làm con tin. May mà chúng ta ăn cơm về sớm, còn không họ sẽ
đánh xe đến đón chúng ta ở quán cơm rồi.

- Lão Hoàng biết chuyện này không?

- Không biết, chẳng qua lão cũng chỉ là một tờ giấy bọc bánh trứng mà thôi,
chỉ được cái thấm nhiều dầu mỡ, nếu cho biết, lão có dám ở lại không? Bố
em nói với họ là đi Chu Hải để gặp gỡ khách hàng Hồng Kông, không dám
nói là đi đến Quảng Châu. Đương nhiên, bố em cũng không hề khẳng định
là lão Thạch phản mình, chỉ có điều là không dám giúp lão xuất lô hàng này
nữa. Do vậy bố mới để lão Hoàng lại lo liệu việc này. Nếu lô hàng này mà
đến được Hồng Kông thì cuộc sống của chúng ta sau này cũng đỡ lo lắng
phần nào.

- Tại sao bố em lại không khẳng định là lão Hoàng phản bội mình?

Âu Dương Lan Lan nhìn Tiêu Đồng, nụ cười của cô rất lạnh:

- Nếu cú điện thoại ấy không phải do lão Thạch gọi đi thì là do anh, ngoài
ra không còn ai nữa!

- Anh? - Tiêu Đồng ngồi nhổm dậy, sắc mặt trắng bệch - Tại sao lại là anh?

- Ngoài hai người ra thì còn có ai, không lẽ là bố em gọi?

- Lão Hoàng, Kiến Quân. Tại sao không phải là họ?

Âu Dương Lan Lan suy nghĩ một lát rồi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.