MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 698

Bố cô đầy mẫn cảm và đầy kinh nghiệm để biết rằng, con gái mình đã có
chuyện gì đó. Ông không biết tự bao giờ, Khánh Xuân đã đặt tấm ảnh ông
và Tiêu Đồng chụp chung ở Tư Mã Đài trong chiếc ví da dùng hàng ngày
của cô. Ông không hỏi nguyên nhân, cho đến khi chiếc khung kính bằng
thủy tinh vốn có tấm ảnh Tân Dân trước đây đã được thay bằng tấm ảnh
Tiêu Đồng, một góc khung ảnh lại đính một đóa hoa hồng ép khô, ông mới
lựa lời hỏi Khánh Xuân.

Khánh Xuân không hề giấu giếm nói hết mọi việc với bố, rằng Tiêu Đồng
đã mất tích.

- Liệu có xảy ra chuyện gì không? - Ông hỏi.

- Nhất định là có!

Bố cô trầm ngâm, gương mặt buồn hẳn đi. Nỗi buồn của bố là niềm an ủi
cho Khánh Xuân. Có lẽ ông cũng giống như Khánh Xuân thôi. Đến khi mất
hẳn Tiêu Đồng, cả hai mới cảm nhận được những nét đáng yêu ở anh.

Có lẽ mối quan hệ giữa bố và Tiêu Đồng có một duyên phận đặc biệt nào
đó. Ông là người đầu tiên nghe được giọng nói của Tiêu Đồng kể từ khi anh
mất tích và giọng nói ấy đã chứng minh một cách hùng hồn rằng anh vẫn
còn sống. Sau khi nhận cú điện thoại đột ngột và không đầu không cuối của
Tiêu Đồng, ông vội vàng gọi điện cho Khánh Xuân. Cô không dám tin đó
lại là sự thật.

Ngay buổi chiều tối hôm ấy, Khánh Xuân đã dẫn một tiểu tổ bay thẳng đến
Quảng Châu và sáng sớm hôm sau, công an Quảng Châu đã cho một trinh
sát viên đi cùng cô đến thôn Tân Điền cách thành phố Sán Đầu không xa.
Sau khi tiếp xúc một cách tương đối thuận lợi với Tiêu Đồng, cô đã dùng
điện thoại di động liên lạc với công an Quảng Châu và Bắc Kinh, đề nghị
thay đổi phương án bắt Âu Dương Thiên trong đêm ấy mà bủa lưới sẵn để
chờ Âu Dương Thiên cùng với những kẻ buôn bán ma túy Hồng Kông.
Đang lúc mọi chuyện chưa ngã ngũ gì cả thì trinh sát theo dõi ở Tân Điền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.