MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 700

dở dang, một chiếc gạt tàn thuốc được cắt ra từ vỏ lon Coca Cola, đầy ắp
mẩu thuốc lá thừa. Ngoài Khánh Xuân ra còn có hai người nữa, có lẽ là
trinh sát mặc thường phục của công an Quảng Châu.

Vừa trông thấy Khánh Xuân, Tiêu Đồng vội vàng thuật lại chuyện Âu
Dương Lan Lan bị Âu Dương Thiên gọi đi như thế nào. Khánh Xuân nói:

- Đừng lo, người của chúng tôi đã theo dõi cô ta rồi, chạy không thoát đâu.

Trên thực tế, điều cô lo lắng nhất lúc này là vẫn chưa phát hiện ra chỗ ẩn
nấp của Âu Dương Thiên. Còn xử lý việc Âu Dương Thiên sẽ giao hàng
trên biển cho tổ chức xã hội đen 14K Hồng Kông trên biển thì trưa hôm
nay, Bộ Công an đã cung cấp cho công an Quảng Đông một số tài liệu có
liên quan, có điều thời gian và địa điểm thì chưa thể xác định được. Hầu
như ai cũng nghĩ rằng, Âu Dương Thiên sẽ bám theo chiếc thuyền nhận
hàng của Hồng Kông và rời khỏi Quảng Châu.

Khánh Xuân không bảo Tiêu Đồng ngồi xuống, cũng không giới thiệu hai
người nói giọng địa phương với anh. Điều này cho thấy cô có ý định kết
thúc cuộc gặp mặt này càng nhanh càng tốt. Cô nói:

- Đêm nay, nếu Âu Dương Lan Lan gọi điện cho cậu, cậu phải tìm mọi cách
để hỏi cô ta đang ở đâu, cũng có thể là họ sẽ gọi cậu đến đó, cũng có thể là
họ sẽ đến đón cậu. Cậu phải tìm mọi cách để không phải đi theo họ nữa.

- Không cần tôi bám theo họ nữa à?

- Đúng, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành.

Khánh Xuân nhìn thấy Tiêu Đồng thoáng một chút lặng người rồi một vẻ
thanh thản khó giấu hiện rõ trên gương mặt anh. Anh toét miệng cười, nói:

- Tôi đã biết trước là chị sẽ nói câu ấy.

- Làm sao cậu biết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.