MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 702

- Thế thì sau này, nếu cậu lại tiếp tục tham gia hội thi diễn thuyết thì cậu
hãy đưa chuyện chúng tôi vào trong lời diễn thuyết của cậu, ngay cả cậu,
cậu cũng có thể nói về chính mình. - Khánh Xuân nói nửa đùa nửa thật.

Ánh mắt Tiêu Đồng lộ vẻ hưng phấn:

- Bọn Âu Dương Thiên vẫn chưa bị bắt cơ mà. Nếu mọi người cần, tôi vẫn
tiếp tục phần việc của mình.

- Không cần đâu. Ngày mai, việc vây bắt trên biển đã có cảnh sát vũ trang
đảm nhiệm, ngay cả chúng tôi cũng chỉ có vai trò phối hợp mà thôi. Hơn
nữa, có thể là phía Hồng Kông sẽ có rất nhiều người và như vậy sẽ có chiến
đấu diễn ra. Cậu chưa từng được huấn luyện kỹ thuật chiến đấu, mà đạn thì
có bao giờ tránh người đâu.

Tiêu Đồng cúi đầu, định nói gì thêm. Khánh Xuân nói tiếp:

- Cậu không nên ở lại đây quá lâu, không chừng Âu Dương Lan Lan đã gọi
điện cho cậu cũng nên. Tôi sẽ thuê một căn phòng sát bên phòng cậu, có
chuyện gì cậu cứ tìm tôi cho thuận tiện.

Tiêu Đồng cúi đầu bước ra khỏi khoang thuyền nhưng đến cửa thì anh dừng
lại, đưa mắt nhìn hai trinh sát Quảng Đông, muốn nói nhưng ra chiều khó
nói. Khánh Xuân hỏi:

- Còn chuyện gì nữa sao?

Đầu Tiêu Đồng vẫn cúi gằm như muốn trốn tránh cái nhìn của Khánh
Xuân, nói:

- Tôi có một yêu cầu, không biết mọi người có chấp nhận hay không?

Khánh Xuân nói thật nhẹ nhàng như muốn động viên anh:

- Cậu nói đi, yêu cầu gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.