MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 709

xa nhau? Tại sao Tiêu Đồng lại không gọi cho cô để nói cho rõ ràng mọi
việc? Anh đã thực sự tuyệt vọng rồi sao?

Trời vẫn chưa sáng hẳn, chuông điện thoại lại réo lên. Quả nhiên là Tiêu
Đồng, giọng anh có vẻ gấp gáp và lo lắng:

- Khánh Xuân, là tôi đây. Âu Dương Lan Lan vừa gọi điện cho tôi, họ
không ra biển đâu mà lúc này họ đang ở bên cạnh ga tàu hỏa.

Khánh Xuân thoáng sững sờ, hỏi:

- Cô ta đến đó làm gì?

- Cô ta nói là mình sắp đi, muốn chào tạm biệt tôi.

- Có lẽ là cô ta nói dối cậu đấy. Nhất định là cô ta đang ở bên cạnh bố, lúc
này hai bố con họ đang lênh đênh trên biển rồi.

- Cũng có thể, nhưng tôi nghĩ cô ta không nhất thiết phải lừa tôi.

Khánh Xuân suy nghĩ một lát rồi nói:

- Cậu đi xuống đi, chờ tôi ngoài cổng khách sạn.

Cô bỏ điện thoại xuống, vội vàng mặc quần áo, vừa chạy xuống cầu thang
vừa gọi điện cho công an thành phố Quảng Châu yêu cầu chi viện, cho dù
cô vẫn nghĩ là đến tám mươi phần trăm, đây chỉ là trò giương đông kích tây
của bố con Âu Dương Thiên.

Công an Quảng Đông đã để lại một chiếc xe cho Khánh Xuân. Cô đưa xe ra
khỏi nhà xe rồi, Tiêu Đồng cùng với hai cảnh sát Quảng Châu mặc thường
phục ngoài cổng rồi xé màn sương sớm lao vút về hướng ga. Vừa đến nơi
thì tiếng chuông báo hiệu giờ kiểm vé của nhà ga đã vang lên. Cả bốn
người lao thẳng vào phòng đợi. Chuyến tàu sớm đã sắp sửa khởi hành và đã
có nhiều hành khách đã kiểm vé xong, đã đi vào bên trong. Nhân viên cảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.