MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 714

47.

Khánh Xuân mơ thấy mình đang ở trên Kim Sơn Lĩnh.

Lá vẫn rụng và hình như vẫn đang là mùa thu. Rừng cây hiu hắt hoang
vắng và thê lương, gió rất mạnh và rất lạnh thổi làn sương mỏng tản đi
khắp mọi nơi, đồng thời cũng làm khô không khí ẩm thấp vào sáng sớm.
Mặt trời lên, vẻ thê lương của cảnh vật đã được thay thế bằng một vẻ đẹp
thanh khiết trong ngần. Nhìn cảnh mặt trời mọc, con người thường có cảm
giác là mình được tiếp thêm sức mạnh, tinh thần cũng hưng phấn hơn. Cây
cỏ cũng trở nên tươi tắn hơn, có sức sống hơn. Tất cả đã khiến Khánh Xuân
tràn trề tự tin, tràn trề hy vọng và tiếp tục leo lên cao. Vạn lý trường thành
ẩn ẩn hiện hiện trong tầm mắt cô, mặt trời đang mang ánh sáng đến cho
trường thành nhưng cũng tạo nên nhiều mảng tối, những mảng tối này càng
tôn vinh sự hùng vĩ của trường thành, đồng thời cũng đem lại cho con
người cảm giác vừa bi thương vừa hùng tráng. Đối diện với những mảng
tối sáng ấy, con người chạnh nghĩ đến quy luật của tử sinh, đồng thời cũng
cảm nhận được lằn ranh giữa sự sống và cái chết.

Khánh Xuân không cảm thấy lạnh, leo một hơi đến tận đỉnh cao nhất của
Trường Thành. Cô phòng tầm mắt nhìn về phía cửa Cổ Bắc, ngắm nhìn núi
Vụ Linh lẩn khuất trong sương, ngắm nhìn thành Bắc Kinh ẩn hiện ngút
ngàn tầm mắt...

Nhưng Khánh Xuân không nhìn thấy Tiêu Đồng!

Tỉnh dậy cô mới nhớ ra rằng, lúc này anh vẫn còn đang nằm trong “ngôi
nhà thái bình” của bệnh viện, tấm vải trắng tinh khiết phủ lấy toàn thân anh.
Cũng như cô, anh đang cô độc. Sáng sớm nay, khi cô vừa về đến bệnh viện
thì ca cấp cứu ngắn cũng vừa kết thúc. Bác sĩ cầm tờ giấy giám định tử
vong trên tay, yêu cầu đại diện đơn vị hoặc người thân ký tên xác nhận,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.