MÁI NHÀ XƯA - Trang 99

Tôi lao vào vòng tay bà thổn thức:
- Má!
***
Tiếp theo là cảnh mừng vui khôn tả.
Bà Tám đã được cô trợ tá dẫn đi.
Tý Việt cười toét, nhe hàm răng sún:
- Sướng quá há! Từ nay em có chị rồi. Nhưng còn...
Em ngưng lại ra vẻ suy nghĩ:
- Không hiểu cái vụ tráo đổi ấy ra sao hả?
- Vụ... tráo đổi nào?
- Thì lúc tàu bị đắm đó! - chúng tôi đã nói đến vụ đắm tầu Bạch Phượng
trước mặt em nên em hiểu rõ câu chuyện - chắc là trong lúc nhốn nháo, bà
vú Thành đáng lẽ bồng chị lại ẵm nhằm một bé khác. Còn ông thủy thủ thì
nhặt được chị.
Chúng tôi nhìn nhau. Có thể như thế được chăng?
Má tôi run giọng nói:
- Đứa bé bà vú Thành ẵm nhầm là Chương, lúc ấy mặc cái áo sợi mầu đỏ.
Hiện tôi còn giữa áo ấy.
Cô tôi kêu:
- Cái áo sợi mầu đỏ! Xin chị làm ơn lấy cho tôi coi mau!
Khi cầm cái áo, giọng cô tôi lạc hẳn đi:
- Trời, đúng rồi! Chính tay tôi đã đan cái áo này đây...
Và bà nhảy đến ôm lấy cổ Chương:
- Cháu! Cháu là thằng Cường! Thằng chó Cường của cô đây rồi!
Chương ngẩn ngơ nhắc lại:
- Cháu tên là Cường?
- Ừ, Nguyễn Phú Cường!
***
Thêm một điệp khúc vui mừng nữa. Chúng tôi cười, khóc, như điên. Tôi
cắn ngón tay xem tôi tỉnh hay mơ, chỉ sợ thực tại này là ảo mộng, và hạnh
phúc này rồi tan thành mây khói.
Nhưng không, tôi đang sống thực chứ không mơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.