MÀN ĐÊM - Trang 111

Christian lại ngả về phía Lissa, và nắm lấy hai cổ tay cô. Cậu ta

định nói gì đó, nhưng dừng lại và nhìn xuống với vẻ ngạc nhiên, lướt
hai ngón tay cái lên những vết sẹo mờ nhạt, hầu như không nhìn thấy.
Lại ngẩng lên nhìn Lissa, khuôn mặt Christian lộ vẻ tử tế lạ lùng - lạ
lùng đối với người như cậu ta.

“Có thể cậu không biết ai làm. Nhưng cậu biết điều gì đó. Điều

mà cậu không nói tới.”

Lissa nhìn chăm chăm vào Christian, một cơn lốc cảm xúc nhào

lộn trong ngực. “Cậu không thể biết được tất cả các bí mật của mình,”
Lissa lầm bầm.

Christian liếc xuống hai cổ tay Lissa lần nữa rồi thả ra, nụ cười

khô khan trở lại trên khuôn mặt. “Không. Mình đoán là không.”

Một cảm giác bình yên bao trùm lên Lissa, một cảm giác mà tôi

từng nghĩ là chỉ mình tôi mới mang lại được. Trở lại trong đầu của
chính mình và căn phòng quen thuộc, tôi ngồi trên sàn, nhìn chằm
chằm vào cuốn sách toán. Thế rồi, vì những lý do mà tôi không thực
sự hiểu, tôi đóng sập cuốn sách lại và ném nó vào tường.

Tôi dành cả buổi tối hôm đó để nghiền ngẫm cho đến giờ tôi cần

gặp Jesse. Lén xuống cầu thang, tôi đi vào trong bếp - một nơi mà tôi
có thể ghé vào chỉ cần tôi đừng có dông dài - và bắt được ánh mắt của
cậu ta khi đi ngang khu vực khách đến thăm.

Vừa đi qua Jesse, tôi dừng lại và thì thầm. “Có một căn phòng

không ai dùng trên tầng bốn. Đi theo cầu thang bên kia các phòng tắm
và gặp mình ở đó trong năm phút nữa. Khoá cửa hỏng rồi.”

Jesse làm theo ngay. Căn phòng tối tăm, bụi bặm, và vắng hoe.

Số lượng giám hộ sụt giảm qua nhiều năm khiến cho vô khối phòng ký
túc bị bỏ trống, một dấu hiệu đáng buồn cho xã hội Moroi nhưng lại
cực kỳ thuận tiện vào lúc này.

Jesse ngồi xuống đi-văng, còn tôi nằm dài, chân gác lên lòng cậu

ta. Tôi vẫn bực bội sau trò lãng mạn kỳ cục trên gác mái của Lissa và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.