MÀN ĐÊM - Trang 210

“Đợi đã… Christian.” Tôi gọi cậu ta. Khốn thật, tôi muộn giờ tập

quá rồi. Dimitri sẽ giết tôi.

Christian quay lại đối mặt với tôi, tay nhét trong túi áo khoác đen

dài, dáng điệu chán nản và thờ ơ.

“Sao?”
“Cảm ơn vì những cuốn sách.” Cậu ta không nói gì. “Những cuốn

mà cậu đưa cho Mason.”

“Ô, tôi tưởng cậu nói đến những cuôn sách khác.”
Hay đấy, đồ khỉ. “Cậu không định hỏi là tôi dùng chúng làm gì

à?”

“Việc của cậu. Chỉ đoán là cậu chán vì bị cấm túc.”
“Thế thì hẳn là tôi phải chán lắm thì mới đến mức đọc sách đấy.”
Christian chẳng buồn cười trước câu đùa của tôi. “Cậu muốn gì

đây, Rose? Tôi còn phải tới nhiều nơi.”

Tôi biết cậu ta nói dối, nhưng tài châm biếm của tôi không còn

hài hước như mọi khi. “Tôi muốn cậu, ờ, lại đi chơi với Lissa.”

“Cậu nói nghiêm túc đấy à?” Christian quan sát tôi rất kỹ, đầy vẻ

nghi ngờ. “Sau những gì cậu nói với tôi?”

“À, ờ… Mason không truyền đạt lại cho cậu sao?…”
Môi Christian cong lên thành nụ cười nhếch mép. “Cậu ta có nói

vài điều.”

“Và?”
“Và tôi không muốn nghe từ Mason.” Nụ cười của Christian càng

rộng hơn khi tôi nhìn chăm chú. “Cậu cử Mason tới xin lỗi giúp. Hãy
bước ra và tự làm đi.”

“Cậu là đồ tồi,” tôi bảo Christian.
“Ừ. Còn cậu là đồ dối trá. Tôi muốn nhìn thấy cậu tự nuốt lòng tự

ái của mình.”

“Tôi đã nuốt lòng tự ái của tôi hai tuần nay rồi,” tôi làu bàu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.