MÀN ĐÊM - Trang 247

Mười chín

THẬT KHÓ NÓI LÀ CUỐI CÙNG ĐIỀU GÌ khiến tôi quyết

định như thế. Tôi đã giữ kín rất nhiều bí mật trong một thời gian dài,
tôi làm những điều mà tôi tin là tốt nhất để bảo vệ Lissa. Nhưng giấu
giếm việc cắt tay thì chẳng giúp ích được gì cả. Tôi không thể khiến
Lissa dừng lại, và thật tình, bây giờ tôi tự hỏi liệu việc Lissa bắt đầu
cắt tay có phải là lỗi của tôi không. Việc ấy đâu có xảy ra, cho đến khi
Lissa chữa lành cho tôi trong vụ tai nạn. Sẽ thế nào nếu cô cứ để tôi bị
thương? Biết đâu tôi sẽ tự bình phục. Và ngày hôm nay Lissa sẽ vẫn
ổn.

Tôi ở lại phòng y tế, còn Dimitri đi gọi Alberta. Anh không do dự

một giây khi tôi nói cho anh biết Lissa đang ở đâu. Tôi đã nói Lissa
đang gặp nguy hiểm, và anh đi ngay lập tức.

Mọi chuyện tiếp theo chuyển động như một cơn ác mộng quay

chậm. Từng phút lê đi chậm chạp, tôi thì cứ đợi chờ. Cuối cùng, khi
Dimitri quay trở lại với Lissa, đã bất tỉnh, một trận náo động bùng lên
trong phòng y tế nhưng tất cả mọi người đều không muốn cho tôi xen
vào. Lissa mất rất nhiều máu, và mặc dù có sẵn ngay một người cung
cấp, nhưng làm sao để đánh thức cho Lissa đủ tỉnh táo mà uống cũng
là rất khó khăn. Phải đến nửa đêm theo giờ của Học viện thì ai đó mới
quyết định rằng Lissa đã đủ ổn định để tôi vào thăm.

“Có thật không?” Lissa hỏi khi tôi bước vào phòng. Cô nằm trên

giường, hai cổ tay băng kín. Tôi biết họ đã bơm lại rất nhiều máu cho
Lissa, nhưng trông cô vẫn nhợt nhạt. “Họ nói là cậu. Cậu đã bảo họ.”

“Tớ phải làm thế,” tôi nói, sợ không dám đến quá gần. “Liss…

cậu tự cắt tay mình kinh khủng hơn bao giờ hết. Và sau khi chữa lành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.