MÀN ĐÊM - Trang 92

ai cho phép tôi lại gần cọc cả. Thật may là còn có hai cách khác để
giết một Strigoi.

“Thôi được. Em sẽ cắt đầu hắn.”
“Bỏ qua thực tế rằng em không có vũ khí để làm việc đó, làm sao

em khắc phục được một thực tế khác là hắn ta có thể cao hơn em gần
cả mét?”

Tôi đang chạm tay vào các ngón chân, liền đứng thẳng dậy, bực

tức. “Được rồi, vậy em sẽ đốt cháy hắn.”

“Lại lần nữa, đốt bằng cái gì?”
“Rồi rồi, em chịu thua. Anh đã có câu trả lời rồi còn gì. Anh chỉ

trêu tức em thôi. Em đang ở trung tâm thương mại và em thấy một
Strigoi. Em phải làm gì nào?”

Dimitri nhìn tôi không chớp mắt. “Em chạy.”
Tôi cố kiềm chế mong muốn được ném cái gì đó vào anh ta. Khi

tôi tập căng duỗi cơ xong, Dimitri bảo anh sẽ chạy với tôi. Đó là lần
đầu tiên. Có thể việc chạy bộ sẽ giúp tôi nhìn thấu được một chút vào
cái danh tiếng chết người của anh.

Chúng tôi chạy ra ngoài trong buổi tối tháng Mười giá lạnh. Quay

trở lại với thời gian biểu của ma cà rồng vẫn khiến tôi có cảm giác
quái lạ. Một tiếng nữa là tới giờ học, như thế thì tôi kỳ vọng là mặt
trời sắp mọc chứ không phải sắp lặn. Thế nhưng mặt trời đang xuống
dần ở đường chân trời phía tây, thắp lên những đỉnh núi phủ tuyết một
vầng sáng màu cam. Nhưng mặt trời không làm ấm mọi thứ lên được,
và tôi nhanh chóng cảm thấy hơi lạnh xuyên vào phổi mình khi nhu
cầu oxy càng ngày càng tăng. Chúng tôi không nói gì. Dimitri giảm
tốc độ chạy bằng tôi, để chúng tôi chạy cùng nhau.

Có cái gì đó cứ khiến tôi khó chịu; tôi chợt rất muốn được

Dimitri thừa nhận. Cho nên tôi tăng tốc, bắt phổi và các cơ đều phải
hoạt động mạnh hơn. Mười hai vòng quanh đường chạy là ba dặm,
chúng tôi còn chín vòng nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.