MÀN ĐÊM - Trang 93

Khi chúng tôi chạy đến vòng thứ-ba-tính-từ-cuối-lên, một vài học

viên tập sự khác chạy ngang, đang chuẩn bị cho buổi tập nhóm mà tôi
cũng sẽ tham gia. Nhìn thấy tôi, Mason hoan hô. “Chuẩn lắm, Rose!”

Tôi mỉm cười và vẫy tay lại.
“Em đang chạy chậm lại,” Dimitri gắt, giật ánh mắt tôi ra khỏi

những cậu bạn kia. Âm sắc gay gắt trong giọng anh khiến tôi giật
mình. “Có phải đây là lý do mà thời gian chạy của em không rút ngắn
được chút nào không? Em dễ bị sao lãng?”

Xấu hổ quá, tôi lại tăng tốc lần nữa, bất chấp thực tế rằng cơ thể

tôi bắt đầu gào thét phản đối. Sau khi hoàn thành mười hai vòng,
Dimitri kiểm tra thì thấy rằng chúng tôi đã nhanh hơn được hai phút so
với lần tôi chạy tốt nhất.

“Không tệ chứ hả?” Tôi đắc thắng cùng anh quay vào trong để

duỗi cơ thư giãn. “Chắc là em có thể chạy được đến cửa hàng Limited
trước khi tên Strigoi tóm được em ở trung tâm thương mại. Chả hiểu
Lissa thì chạy được đến đâu.”

“Nếu đi cùng em, cô ấy sẽ ổn.”
Tôi ngẩng lên nhìn ngạc nhiên. Đây là lời khen thực sự đầu tiên

mà Dimitri nói với tôi kể từ khi tôi bắt đầu luyện tập với anh. Đôi mắt
nâu của Dimitri nhìn tôi, vừa công nhận, vừa thích thú.

Rồi một chuyện xảy ra.
Tôi cảm thấy như ai đó bắn vào mình, sắc bén và đau buốt, nỗi

kinh hoàng nổ tung trong cơ thể và đầu óc tôi. Những lưỡi dao lam
nhỏ bé đau đớn. Tầm nhìn của tôi mờ đi, và trong một khoảnh khắc,
tôi không còn đứng ở đó nữa. Tôi đang chạy xuống cầu thang, sợ hãi
và tuyệt vọng, cần phải ra khỏi đó, cần phải tìm được… tôi.

Thị lực của tôi sáng rõ trở lại, để tôi lại đứng trên đường chạy và

rời khỏi đầu Lissa. Không nói một lời với Dimitri, tôi lao đi, chạy
nhanh hết mức có thể về phía ký túc Moroi. Dù tôi vừa bắt đôi chân
mình chạy suốt một cuộc marathon nho nhỏ cũng chẳng sao. Chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.