MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 211

– Con sẽ la ầm lên, con sẽ làm cho giới truyền thông và dư luận phải náo

động bằng cách đưa ra bằng chứng ông chỉ là con dê tế thần, là vật bị hi
sinh; tên kia mới là chính phạm, tên kia mới là tên giết người…

Già Sam gật gật đầu như ông vẫn chờ đợi anh cháu nói ra những lời lố

bịch như thế:

– Con ơi, không ăn thua đâu! – Ông nói chậm rãi, nhẩn nha như đang giải

thích với một đứa con nít – Ông chỉ còn ba tuần lễ nữa. Con biết luật mà.
Đến phút cuối cùng mới la lên còn một tên nữa trong khi cả chín năm trời
không nói gì cả. Vô ích thôi! Không có ông toà nào chấp nhận chuyện con la
lối quá muộn như thế đâu!

– Thưa ông. – Adam khổ sở nói – Con cũng biết thế nhưng con vẫn cứ

phải làm.

– Không được đâu! Con đừng mất công.
– Ông ơi, hắn là ai?
– Không có ai cả.
– Có.
– Cái gì làm con quả quyết vậy chứ?
– Tại vì con muốn có bằng chứng ông không có tội. Ông ơi, việc ông vô

tội quan trọng với con lắm.

– Thì ông đã nói với con ông không có tội rồi. Ông gài bom nhưng ông

không có ý định giết người.

– Nhưng tại sao ông lại mang bom đến nhà người ta? Tại sao ông lại thù

hận người ta đến như thế? Ông thù người Do Thái, người da đen, ông thù tất
cả những người khác ý kiến với ông, kể cả những người da trắng. Có bao
giờ ông tự hỏi tại sao không?

Ông già thản nhiên lắc đầu:
– Không. Và ông cũng không có gì để phải thắc mắc hay tự hỏi cả. Ở vào

thời ông, những việc ông làm đó rất tự nhiên. Con không sống vào thời ông
còn trẻ, con không thể hiểu được. Ông vẫn thấy cần phải giữ cho những
chủng tộc có sự phân biệt riêng rẽ. Có gì xấu nếu người da trắng đi học

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.