MẠNH KIẾP THIÊN NHIÊN - Trang 155

Bà vẫn đẹp như thế, cho dù đã có tuổi, trên mặt bà vẫn có vẻ thùy mị, so

với những người cùng tuổi thì xinh đẹp hơn, tự tin hơn.

Nghê Thiên Ngữ đứng tại chỗ, thậm chí không dám đi tới, sợ đây chỉ là

cảnh tượng trong mộng. Cô từng ảo tưởng vô số lần, mẹ của mình sẽ làm
cho mình bữa ăn thật lớn, chờ mình ngủ dậy rồi cùng nhau ăn, mẹ sẽ đánh
để cô cố gắng học tập, thậm chí mỗi ngày sẽ kiểm tra bài tập của mình, mẹ
sẽ đi họp phu huynh, tâm sự tình cảm với bà….. một ít đó đều là ảo tưởng,
cô biết rõ, vẫn khong cách nào kiềm chế suy nghĩ như vậy, khiến lòng cô
ấm lên. Màn này trước mắt, để cho cô vừa mừng vừa sợ, không dám động
đậy, sợ động chút, Nghê Tử Nhứ sẽ là ảo ảnh như trong tưởng tượng, trong
nháy mắt tiêu tan.

Từ từ, cô thấy Nghê Tử Nhứ quay đầu lại, dùng ánh mắt dịu dàng trước

nay chưa từng dành cho cô, “Thiên Ngữ.”

Cô cảm thấy toàn thân mình run rẩy,giờ phút này cô biết rõ mình đang

nằm mơ, Nghê Tử Nhứ tuyệt đối không nói lời như vậy, cũng không bao
giờ dùng ánh mắt dịu dàng này nhìn mình,còn có nụ cười yêu thương, vẻ
mặt chưa bao giờ xuất hiện….. Ở trong mộng cũng biết mình đang nằm mơ,
cô cũng hi vọng mình không tỉnh lại.

Tiếp đó, cô nhìn thấy vẻ mặt Nghê Tử Nhứ bóp méo, như đã gặp phải nỗi

thống khổ lớn vậy.

Cô chợt chạy tới, thân thể Nghê Tử Nhứ phù lên, không ngừng phù lên,

giống như muốn nói gì với cô. Nghê Thiên Ngữ không kiềm được liền
khóc, sau đó ngồi trên lan can, cô thấy mẹ mình động lên khóe miệng, gian
nan mở miệng, “Chớ vì mẹ báo thù, không đáng.”

Nước mắt của cô rốt cuộc rơi xuống, bóng dáng mẹ cũng biến mất vào hư

không. Cô ngồi ở chỗ này, gào khóc. Cảnh tưởng chuyển tới một nơi khác,
cô và Nghê Tử Nhứ cùng đi trên đường, đi dạo phố bình thường, cô lại rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.