MẠNH KIẾP THIÊN NHIÊN - Trang 189

Anh để tay xuống, hai tay cũng đặt ngang ở trên bàn, nghiêm túc mở

miệng, “Không có ai nói qua cho em, đối với người thì tốt nhất đừng nói lời
thật lòng sao?”

Nói thật nhiều người có một nửa là ngu ngốc, giống như chính anh, lại

càng thích nghe những lời giả dối kia, nhìn người đó cố ý nịnh nọt với
mình, cả người anh lại thấy sảng khoái, đáy lòng không phục, cũng phải lấy
anh làm chủ, đây là địa vị và ma lực của đồng tiền.

Nghê Thiên Ngữ nháy mắt, “Mấy món này ăn rất ngon, anh không ăn

nhiều một chút thì thật có lỗi với người đầu bếp này nha.”

Mục Phong thu tay lại, hừ một tiếng, cô lại nói sang chuyện khác lúc

không cần thiết, “Nếu đầu bếp biết em khen ngợi, chắc sẽ rất cảm động.”

Nghê Thiên Ngữ ngẩng đầu nhìn anh.

Mục Phong thần bí cười một tiếng, “Tôi quên chưa nói cho em biết, nhà

hàng này là do gia đình tôi mở, cho nên câu người bá đạo không thích đồ bá
đạo hơn mình mà còn lập nó, tôi chính là bá đạo như vậy.”

Nghê Thiên Ngữ thu lại nụ cười, nhưng không thu hồi ánh mắt mình.

“Hù sợ sao?”. Mục Phong đứng thẳng vai, “Tiếp tục ăn đi.”

Nghê Thiên Ngữ nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Thật ra thì, tôi đối với người

bá đạo rất có cảm tình.”

Cô quyến rũ cười một tiếng, để cho anh quên mất món ăn trong miệng có

mùi vị gì, chỉ nhớ rõ con ngươi cô trong veo, như muốn hút người vào, anh
phục hồi tinh thần lại thì thầm mắng một tiếng, “Yêu tinh”. Lúc này đã hiểu
Uông Minh Húc si mê người phụ nữ này đến thế nào rồi, ngay cả chính anh
bây giờ như bị lửa đốt, hận không lập tức biến cô thành người phụ nữ của
mình, để cho cô thành vật sở hữu dán lên mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.