MẠNH KIẾP THIÊN NHIÊN - Trang 242

chút suy nghĩ nào.

“Cám ơn.” Mạnh Diên Châu nhìn cô chằm chằm, đưa điện thoại trả lại

cho cô, anh tin cô, cô kiêu ngạo thế cũng không rảnh làm trò theo dõi….
Này.

Cô cười rực rỡ, không có tâm cơ gì, anh cảm thấy đây là nụ cười đẹp nhất

của cô, không có mục đích, không có áp lực, chỉ là cười thật lòng.

Cái lúc cô đóng cửa kia, cô nghe được anh mở miệng nói, “Thật xin lỗi”.

Cô cười như cũ, mặc dù không biết vì sao anh nói 3 từ này, nhưng cô cảm

thấy đây là đủ rồi, giống như khi bọn họ đang khiêu vũ trong bữa tiệc kia
mà cô hỏi tới vấn đề đó, đáp án của anh là “Thật xin lỗi”. Cô đã thỏa mãn
rồi, như vậy không tồi.

“Thật xin lỗi” của anh không phải vì áy náy với cô, chỉ là khẳng định tình

cảm với cô, anh không thể nào đáp lại tình cảm mà cô đã từng kỳ vọng.

Nghê Thiên Ngữ nghĩ mình ở trong mắt Mạnh Vĩ Đình, nhất định là ngây

thơ cùng ngu xuẩn. Bệnh tình của ông ta hình như có chút nghiêm trọng, ho
khan không ngừng, đồng thời cũng không kiêng nể gì, ở trước mặt cô uống
thuốc. Chờ ông uống thuốc xong, lúc này mới nói chuyện.

“Xem ra cô cũng thông minh, không trực tiếp liên lạc với cảnh sát, nếu

không bây giờ cô là một thi thể rồi.”

Quán trà rất vắng vẻ, người tới đây không nhiều lắm, mặc dù nơi này cực

tốt, nhưng giá tiền cực kỳ cao. Bình thường toàn là những người doanh
nhân lớn tuổi tới đây, những

người tuổi khá lớn sẽ ngồi một chỗ chơi cờ, nơi này thanh tịnh và đẹp đẽ,

ít người quấy rầy, khiến người ta tâm tình thanh tịnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.