MAO TRẠCH ĐÔNG - NGÀN NĂM CÔNG TỘI - Trang 146

Khởi là phái “tả”. Đào Chú không đi, Giang đập tay vào thành ghế
xalông, trợn mắt lớn tiếng: “Ông phải đến đó ủng hộ Ngô Truyền
Khởi, không đi không được!” Một tiếng “chát” dữ dội, Đào Chú
đập tay xuống mặt bàn, mấy cốc trà nảy cả lên: “Tôi không đi! Đây
là tổ chức của Đảng cộng sản. Bà can thiệp quá nhiều rồi!” Đào
Chú muốn nói Đảng có hệ thống tổ chức, bà không phải uỷ viên
Trung ương, có tư cách gì chỉ huy uỷ viên Thường vụ Bộ Chính
trị?

Câu nói trên không sai, lý ra là như thế. Nhưng trong Đại cách

mạng văn hoá, Đảng cộng sản Trung Quốc trên thực tế đã trở thành
giang sơn riêng của vợ chồng Mao-Giang rồi, Giang ra lệnh với
thân phận Hoàng hậu, đại bất kính với Hoàng hậu là đại bất kính
với Hoàng đế, làm sao Mao Trạch Đông có thể bỏ qua?

Giang Thanh sững người không nói nên lời. Từ khi nhậm chức

Tổ phó Tổ Cách mạng văn hoá đến nay chưa ai dám đương đầu với
bà ta như vậy. Được Mao ngầm cho phép, Giang quyết tâm lật
Đào. Ngày 28-11-1966, tại lễ duyệt đại quân văn nghệ, Giang
Thanh nói: “Mao Chủ tịch và các chiến hữu của người Lâm Bưu,
Chu Ân Lai, Trần Bá Đạt, Khang Sinh… đều khẳng định thành tích
của chúng ta”. Trong câu trên, Đào Chú ở vị trí thứ 4 (sau Chu Ân
Lai) không được nhắc đến, có nghĩa là Đào không còn là “bạn
chiến đấu thân thiết” của Mao, có thể “nã pháo” vào ông ta được
rồi.

Đúng vào lúc đó, Đào Chú gửi báo cáo lên Mao Trạch Đông,

kiến nghị cho Vương Nhiệm Trọng thôi chức Tổ phó Tổ cách
mạng văn hoá, trở lại Cục Trung Nam, trước mắt chủ yếu lâ chữa
bệnh. Bất ngờ, Mao yêu cầu họp liên tịch giữa Bộ Chính trị và Tổ
Cách mạng văn hoá đề gộp ý kiến với Vương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.