MAO TRẠCH ĐÔNG - NGÀN NĂM CÔNG TỘI - Trang 57

ngựa hoang, có thể lượng trước những nguy hiểm, là thủ tướng ông
phải thuyết phục Mao, nhưng chưa chắc người ta đã hiểu ý tốt của
mình, mà ông rất có thể bị qui là đại biểu của đường lối cơ hội hữu
khuynh, đại diện cho phái hữu và giai cấp tư sản. Không thể đi
theo con đường này. Con đường thứ hai là từ chức Thủ tướng,
không kiểm điểm trái với lòng mình để lịch sử chứng minh ai đúng
ai sai. Như vậy chẳng khác gì chơi bài ngửa với Mao Trạch Đông.
Mao đã dám chỉ con hươu bảo là con ngựa, đổi trắng thay đen,
trong đảng cũng không hiếm gì kẻ mưu toan xu nịnh, tâng bốc
Mao để ngoi lên, như vậy mình sai sẽ bị lật đổ mình đúng càng bị
lật đổ nhanh hơn, Cón đường cuối cùng là kiểm điểm trái với lòng
mình, lấy Mao làm tiêu chuẩn đúng sai, theo sát Mao, giữ sự nhất
trí về đường lối và chính sách. Sau này nếu xảy ra rối loạn, Chu lại
đứng ra nhận trách nhiệm về mình, chấn chỉnh tình hình, đặt Mao
ở tuyến hai “vĩnh viễn đúng đắn”. Tư duy của Chu dừng lại ở điểm
thứ ba này. Ông gọi thư ký riêng Phạm Nhược Ngu đến đêm khuya
thanh vắng, ông nói câu nào, thư ký ghi lại câu đó nói rất chậm, có
lúc mấy phút liền chẳng nói được câu nào. Bản kiểm điểm viết
xong, ông cân nhắc sửa từng câu một, rồi gửi Mao Trạch Đông và
các uỷ viên thường trực Bộ Chính trị. Qua mấy ngày, Mao gửi lại
sau khi xoá bớt hoặc sửa cho nhẹ đi một số câu chữ quá nặng, hạn
chế tính chất của vấn đề trong phạm vi nhận thức, hình như Mao
không có ý định thay Thủ tướng. Chu hiểu rằng việc Mao ép mình
kiểm điểm lần này cũng như đã làm với Lưu Thiếu Kỳ tại Hội nghị
Trung ương 4 khoá 7, bởi Mao cho rằng làm như vậy là tuyệt đối
cần thiết để củng cố địa vị lãnh tụ của ông ta, chỉ cần Lưu vá Chu
không đứng ra phản đối, thì toàn Đảng chỉ có thể đi theo Mao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.