MARION MÃI MÃI TUỔI 13 - Trang 46

6

Một bó hoa hồng đỏ

"Tớ sẽ không mặc váy nữa"

Sáng nào mẹ cũng đến thăm con ở nghĩa trang. Mẹ quay lại đó vào buổi

tối để đốt những cây nến. Tất cả các ngày thứ Sáu, mẹ đều thấy ở mộ con
một bó hoa hồng đỏ. Không có tên, chẳng có gì cả, chỉ có những bông hồng
đỏ nằm đó. Mẹ tự hỏi ai đã có thể đặt chúng ở đây cho con nhỉ, điều đó
khiến mẹ lấn cấn đôi chút, vì mẹ chẳng biết gì.

Vào giờ ăn trưa một ngày thứ Sáu, khi ra khỏi nhà một người bạn, mẹ

đã vô thức đi thẳng một mạch trên con đường dẫn đến nghĩa trang. Thay vì
rẽ trái thì mẹ lại rẽ phải, và chiếc xe đã đưa mẹ đến bên con. Chuyện cứ thế
diễn ra mà mẹ chẳng suy nghĩ gì, con hiểu chứ?

Và ở đó, bên mộ con, mẹ nhìn thấy một người đàn ông đang khóc. Ông

ta gần như là khóc nức nở lên vậy. Thật kỳ lạ, người đàn ông này đã nhỏ lệ
vì con. Màn kịch đang diễn ra trước mắt khiến mẹ lạnh cứng cả người. Điều
gì đã làm cho ông ta phải khóc vì con đến như vậy chứ?

Mẹ đã kêu lên bằng một giọng cụt ngủn: “Ông làm gì ở đây vậy hả?

Ông là ai?” Ông ấy từ từ quay lại. Mẹ không biết ông ấy, nhưng mẹ đã nhận
ra những đường nét trên khuôn mặt. Con trai ông ấy rất giống bố. Đó là bố
của Romain.

Ông ấy tự giới thiệu. “Tôi là bố của Romain”, ông ấy nói. “Vâng, tôi

biết, tôi có thể thấy điều đó.” Mẹ đã gần như nổi giận. “Nhưng ông đang làm
gì ở đây hả? Tại sao ông lại khóc chứ?” ông ấy có vẻ như đang tuyệt vọng:
“Tôi đã bị suy sụp, cả Romain cũng thế.” Ông ấy giải thích rằng kể từ cái
chết của Marion thì ngày nào ông cũng đến đây. “Chiều thứ Sáu, tôi đến
cùng với Romain để đem hoa hồng cho Marion.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.