MARION MÃI MÃI TUỔI 13 - Trang 9

con như thế. Những hiến binh đã có mặt, cả ông thị trưởng thành phố cũng
tới.

Mẹ đã gào thét, nguyền rủa, sỉ vả mình đến hụt hơi. Mẹ lẽ ra không bao

giờ nên để con ở nhà một mình. Mẹ lẽ ra không bao giờ nên đến nhà Zahia.
Mẹ lẽ ra không nên để cô ấy bày thêm đĩa ăn cho Clarisse và Baptiste. Mẹ lẽ
ra không nên ngồi tán phét với cô ấy. Mẹ lẽ ra nên ôm con trong vòng tay
mình và ru dỗ con cho đến tận lúc những ý tưởng đen tối trong đầu con bay
đi hết.

Sự tự kết tội cứ bủa vây lấy mẹ. Tại sao mẹ lại đi chứ? Tại sao mẹ lại

để con một mình? Tại sao mẹ lại không nhìn thây có chuyện gì bất thường
chứ? Tại sao con lại không nói gì với mẹ? Tại sao lại là con, tại sao lại là
mẹ, tại sao lại là chúng mình chứ?

Bố con đã về đến nhà. Vào lúc 14 giờ 30, người ta thông báo với bố mẹ

rằng con đã rời bỏ thế giới này mà đi rồi. “Có lá thư nào không?” Không,
chẳng có gì cả, những hiến binh trả lời chắc chắn. Bố mẹ quá choáng váng,
bàng hoàng, như thể sợi dây nối buộc chúng ta với nhau trong thực tại đã bị
cắt đứt đột ngột vậy. Đây chỉ có thể là một cơn ác mộng, một trong những
bộ phim tồi tệ nhất mà trong đó người ta để mặc mình bị nhấn chìm hoặc
nuốt chửng. Bạn bè của gia đình đến thăm hỏi, chuẩn bị đồ ăn, giặt giũ quần
áo, giúp đỡ mọi việc trong khi bố mẹ vẫn đang mắc kẹt trong trạng thái đờ
đẫn không phân định được ranh giới giữa cuộc sống trước đây và cuộc sống
hiện tại. Cuộc sống cầm chừng. Cuộc sống bị tản mạn điểm xuyết bởi những
nỗi buồn sầu lắng bâng khuâng. Cuộc sống mà không còn có con nữa.

Cuộc sống với bốn người. Cuộc sống phải xây dựng lại. Cuộc sống mà

bố mẹ sẽ cố gắng sao cho nó thật xứng đáng với Clarisse, với Baptise. Ừ,
đương nhiên phải thế rồi. Nhưng cuộc sống không có con, Marion ạ. Cuộc
sống không có con. Bố mẹ và các em vậy là đã nhận cái án chung thân rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.