“Em xin lỗi,” nàng khẽ thốt, bàn tay nàng phe phẩy chiếc cổ của mình. “Em
lẽ ra phải nhớ anh bị thương. Ôi, trời ơi, em đã làm gì thế này?”
Chàng không nghiến răng nữa. “Tất cả đều ổn. Anh không sao. Không phải
lỗi của em đâu.”
Nàng đứng lên và nghiên cứu chàng trong giây lát. “Thật là hết hy vọng,”
nàng nói. Rồi đợi cho đến khi hơi thở của mình bình ổn mới tiếp tục.
“Chúng ta không nên làm điều này. Một bác sĩ mới là điều anh cần.”
“Anh không cần bác sĩ.” Chàng đang ấn bàn tay vào bên thân, chờ cơn đau
lui xuống. “Người hầu cận thân của anh có thể chăm sóc anh.”
“Anh có một người hầu cận thân à?”
Chàng không muốn nói về ông bác sĩ hay người hầu cận thân. Chàng chỉ
muốn họ tiếp tục trở lại ở nơi mà họ đã dừng. Nếu nàng cẩn thận, họ có thể
xoay sở được.
Chỉ nhìn qua dáng nàng thì chàng biết ngay là điều đó đã quá muộn. Hai tay
nàng đã khoanh trước ngực; lông mày nàng nhíu tít lại. Chàng đã bỏ lỡ cơ
hội của mình. Nhưng sẽ còn cơ hội khác, chàng tự trấn an, và lần sau sẽ
không có trận đấu tay đôi nào trước khi chàng đến với nàng.
Cam chịu, chàng nói, “‘Coates’ là tên của anh ta. Có lẽ em sẽ tốt bụng để
gọi anh ta. Phòng của anh ta ở cuối hành lang.”
“Vâng. Em có thể làm điều đó.”
Với sự kinh ngạc vô biên của chàng, nàng nhanh chóng hôn chàng rồi rời
khỏi phòng.