nó phải vì vậy mà nó không có thì giờ về
thăm làng hay không thì tôi chẳng rõ. Không có Hà Lan, tôi về làng một mình.
Tháng nào tôi cũng về.
Tôi ngồi xe đò ngủ gà ngủ gật. Hơn nửa ngày trời, xe mới về đến huyện. Từ huyện,
tôi đạp xe về làng, trên con đường năm nào tôi và Hà Lan vẫn thường đi bên nhau
những chiều thứ bảy . Con đường cũ
chẳng có gì thay đổi, chạy dọc hai ven đường vẫn những cây bông gòn cao vút,
những cây keo tây nơi trú ẩn của những con cánh quýt tuyệt đẹp, những cây sầu
đông xơ xác và những hàng rào dâm bụt đỏ chói .
Xa hơn nữa là những cánh đồng rập rờn sóng lúa, màu xanh trải dài đến tận lũy
tre xa .
Cảnh vật vẫn thế, chỉ khác là chiều nay, trên đường về dằng dặc chỉ có mình tôi
lặng lẽ đạp xe đi .
D-i ngang rừng Sim, tôi không ghé, dù tim tôi đập từng hồi rộn rã. Tôi sợ kỷ niệm
níu chân tôi . Tôi sợ
ngồi một mình giữa rừng Sim, lòng tôi sẽ ngập đầy lá rụng.
Hôm đầu tiên về làng, tôi ngạc nhiên thấy làng tôi khang khác. Mọi vật vẫn ở
nguyên chỗ cũ nhưng khoảng cách giữa chúng dường như có ai đó thu ngắn lại .
Tôi đi từ giếng Cây Duối về chợ D-o D-o, thấy đoạn đường sao mà ngắn ngủi, một
chớp mắt đã tới nơi . Khoảng cách giữa chợ D-o D-o và nhà tôi cũng vậy, gần nhau
đến buồn cười . Tôi nhìn vào chợ, thấy chợ bé đi nhiều . Cây bàng già không còn
cao ghê gớm như tôi hằng tưởng. Mới đi khỏi làng có mấy tháng, khi trở về, tôi
như người khổng lồ trong câu chuyện bà kể. Nếu bà còn sống hẳn tôi sẽ hỏi: "Bà
ơi, ai đã thu nhỏ làng mình lại hở bà?". Hẳn là bà sẽ
đáp: "Không ai cả, cháu ạ. Tại vì cháu lớn lên đó thôi . Khi lớn lên, người ta thường
thấy mọi thứ dường như bé đi!". Nhưng bà tôi đã không còn để tôi hỏi và nghe bà
âu yếm trả lời . Tôi chỉ nghe thấy cuộc trò chuyện kia trong trí tưởng tượng của tôi
thôi .