MẮT BIẾC - Trang 94

chơi ở đâu . Nhưng tôi chẳng thèm hỏi . Hỏi làm gì, tôi nhủ bụng, biết được chỉ
buồn thêm.

Dũng tiếp tục nhảy nhót. Không hiểu vô tình hay cố ý, thỉnh thoảng nó lại chạm
vào giường tôi . Tôi càng thêm bức rứt. Quên phắt những gì vừa tự nhủ, tôi liếc nó
vào hỏi bằng giọng cố tỏ ra hờ hững:

- Bộ mới đi nhảy về hả ?

Dũng không trả lời thẳng câu hỏi của tôi . Nó vừa nháy mắt vừa tặc lưỡi xuýt xoa,
chân vẫn không ngừng nhún nhảy:

- Một bữa tối tuyệt vời!

Tôi lặng lẽ quan sát Dũng bằng ánh mắt ác cảm. Tôi đọc được sự "tuyệt vời" nó nói
trên vẻ mặt thỏa mãn của nó. Chiếm được người yêu của bạn mình, chắc nó hả dạ
lắm. D-ối với con người như Dũng, hẳn đó là một thành tích. Nhưng tất cả không
chỉ do Dũng, tôi cay đắng nghĩ thầm, vấn đề còn tùy thuộc ở Hà Lan.
Hà Lan đã dẫm lên trái tim tôi bằng đôi guốc đinh nhọn như trong giai thoại về học
sinh trường Nữ. Nó giẫm lên và không hề ngoái lại . Nó chẳng buồn biết trái tim tôi
còn đập nữa hay không. Phải chăng đã đến lúc Hà Lan rời bỏ tôi như nó đã một lần
rời bỏ mùa thị vàng và rừng Sim hoa tím, lòng không gợn chút bâng khuâng? Bỗng
dưng tôi nhớ tới một ca khúc của Phạm D-ình Chương:

Người đi qua đời tôi
Không nhớ gì sao người ?

Và tôi xoay lưng nằm úp mặt vô tường, buồn muốn khóc. Tôi làm con cá nhỏ, bơi
trong nỗi buồn. Nỗi buồn mênh mông như biển, tôi bơi suốt đêm vẫn chưa ra khỏi
. Nhưng tôi vẫn lặng lẽ bơi, ngậm ngùi, cô độc, thỉnh thoảng quẫy mạnh chiếc đuôi
dài làm xuất hiện những đốm bọt màu sữa như những ngôi sao nhỏ. Có ngôi sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.