MẮT EM NGƯỜI SÀI GÒN - Trang 186

căn gác trọ mà anh mướn của một người lính làm ở tiểu khu. Thay bộ
thường phục, lấy dụng cụ vẽ xong anh bước xuống cầu thang rồi nhảy lên
xe đạp chạy trở lại đường cũ. Hai tay buông thõng, mắt nhìn quanh quất,
Miên Trường đạp xe qua căn cứ hải quân lơ thơ mấy chiếc tàu sắt. Con
đường chạy dọc theo bờ sông ra tới tận công viên. Miên Trường cười một
mình. Hình ảnh của cô gái tên Yên Sương hiện ra. Quần đen, áo bà ba
trắng, đôi guốc vông, khuôn mặt thanh tú, mắt đen dài long lanh; Yên
Sương thật thùy mị, xinh xắn và dễ thương. Tuy nhiên bằng cái nhìn của
một họa sĩ anh đã sớm nhận ra một điểm đặc biệt là Yên Sương có đôi mắt
đẹp lạ lùng. Đó là nét đẹp tự nhiên của trời cho. Nhìn vào đôi mắt anh cảm
thấy lòng bồi hồi, rung động, cảm thấy mình mất hút vào đôi mắt đẹp tuyệt
vời không bút mực nào có thể diễn tả được.


Dựng xe đạp bên gốc cây Miên Trường nhìn tới nhìn lui như tìm kiếm xem
Yên Sương đã tới chưa. Công viên vắng tanh có lẽ vì mới hơn năm giờ.
Ngồi tựa gốc cây anh ngắm cảnh sông nước lúc chiều xuống. Chiếc ghe
bập bềnh trên mặt sông. Sóng vỗ vào bờ đá công viên miên man thành điệu
nhạc buồn buồn. Khói lam chiều nhà ai bên kia sông bốc lên tản mạn trong
không khí.


Dựng xe vào cột đèn và khóa lại cẩn thận, Yên Sương thấy Miên Trường
đang ngồi dựa lưng vào gốc cây.

" Ông ta chắc tới sớm lắm... Ông ta chờ mình...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.