MẮT KẼM GAI - Trang 130

- Thùy Dung yêu anh... Thùy Dung mê nghe anh hát...
Khôi cười. Nụ cười rũ buồn. Ngây ngô như một gã điên đã lạc mất lối thiên
đường.

- Em có về ngang con suối xưa
Gom dùm ta nhé chút âm thừa
Con sông tuổi nhỏ mùa xa ấy
Mà ngỡ dòng đời chưa đã xưa
Ðời như sương trắng trăng mây trôi
Gối mộng thời gian vút cánh rồi
Ai khắc thơ sầu trên phiến đá
Cho mình tiếc nuối những ngày qua
Ðất lạ thu về
lá rơi ngập hồn
Tuyết sương vây phủ
một khung đời buồn
Lối mòn thiên cổ
tình ai bi lụy
Sao đời còn mãi
những âm vang
nỗi buồn mênh mang
Tình đã xa vời như tuyết bay
Hiếm hoi hạnh phúc chuỗi thu gầy
Ai đem nắng dệt màu hoa nhớ
Lượn sóng ân tình biển mãi say...

Tiếng hát nhỏ dần. Khôi cúi xuống hôn vào đôi mắt long lanh lệ của Thùy
Dung.
- Anh yêu em...
Thùy Dung mỉm cười. Nàng đang hạnh phúc. Dù thứ hạnh phúc thấp
thoáng tai ương. Nhưng trời đã cho. Người đã cho. Nàng nhận lãnh và tận
hưởng. Vì một ngày nào đó Khôi của nàng sẽ vụt mất đi. Giọng của nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.