MẮT KẼM GAI - Trang 174

hồ. Năm giờ chiều. Tất cả phải ăn cơm xong rồi xem xét lại súng đạn và
máy móc trước khi trời tối.
Vừa nhai An, hạ sĩ vận chuyển hỏi Sinh.
- Anh Khôi chừng nào mới trở lại hả anh Sinh?
- Mốt...
Sinh trả lời gọn một tiếng. Đưa chén cho Bảo bới thêm cơm Sinh tiếp.
- Chiều mốt chiếc Alpha 9 sẽ ra Đầm Cùn đón ảnh. Tao ráng gồng hai đêm
nữa thôi... Ảnh dìa là tao giao cái chức trưởng toán khốn nạn lại cho ảnh.
Ai nói làm xếp sướng chứ tao thấy làm xếp cực như trâu...
Bảo cười cười.
- Tại anh làm xếp nhỏ chứ làm xếp bự vừa ở chỗ an ninh lại còn có tiền
rủng rỉnh thêm ăn nhậu đều đều...
Sinh chắt lưỡi.
- Có lẽ vậy... Làm xếp mà chui vào cái chỗ khỉ ho cò gáy, chó ăn than đước
này thời còn khổ hơn thằng lính kiểng ở thành thị... Đứa nào gác ca đầu?
Bảo lên tiếng.
- Tôi... Anh ngủ hả?
Bỏ đủa, ực cạn ly nước lạnh Sinh bật lửa đốt thuốc.
- Ngủ gì giờ này mậy... Tao ráng thức đêm nay... Mấy đứa tụi bay đã coi lại
súng chưa. Việt Cộng nó đánh mà súng không nổ là khốn nạn...
Chuẩn bị súng đạn vừa xong trời nhá nhem tối. Mưa vẫn rơi rả rích. Gió
thổi mạnh hơn. Cảnh vật thê lương và ảm đạm. Tiếng ếch nhái hòa với
tiếng côn trùng thành thứ âm thanh ru ngủ lính gác vốn đã mệt mỏi vì thức
đêm và thần kinh căng thẳng. Mưa vẫn rơi. Gió vẫn thổi. Đây là giờ phút
thuận lợi nhất cho địch. Mưa gió khiến cho lính canh không thấy xa và
không nghe được tiếng động để khám phá ra kẻ địch bò vào. Tới lúc họ biết
thời quá chậm.
Đêm lặng lẻ trôi. 2 giờ rưởi sáng. Ngồi trên mui ủ mình trong chiếc poncho
Sinh đưa starlight scope lên quan sát. Anh không thấy được gì ngoài màu
trắng đục của nước mưa. Lẩm bẩm mấy tiếng Sinh quay qua nói với An
đang ngồi nơi phòng lái.
- Lạnh quá... Mày coi chừng để tao đi hít một điếu...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.