MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 1 - Trang 149

“Thế à?”
Thiếp “Vương lược” của Vương Hy Chi được nhà thư họa Mễ Phất ca

ngợi là đệ nhất thiên hạ, năm xưa con trai cả của Sái Kinh là Sái Du đã sưu
tầm được. Mễ Phất rất say mê thư pháp thời Tấn, khi nhìn thấy, ông đã đổi
mấy bức thư họa quý giá của mình để có được nó, và hết sức nâng niu, cất
trong hòm gỗ khóa lại, để bên gối thì ngủ mới yên.

Triệu Bất Vưu cảm thấy bất ngờ, mỉm cười, vì thông tin này rất có giá

trị, nó cũng cố thêm sự suy đoán của anh mấy hôm nay.

Triệu Bất Vưu trở về nhà, rửa mặt, thay áo. Ôn Duyệt đã pha trà bưng

đến cho chồng.

Ôn Duyệt than thở: “Chiều nay tôi đi thăm Giang muội. Mới ít hôm

mà cô ấy gầy hẳn đi, sắc diện cũng không tốt. Cô ấy nói định đem hai đứa
con về quê, chứ ở kinh thành thì mẹ góa con côi không biết trông vào đâu.
Cũng may, cha mẹ Lang Phồn vẫn còn mạnh khỏe, nếu về quê thì sẽ tiện
hơn…”

“Cô ấy định khi nào lên đường?”
“Nói là chờ tìm ra hung thủ đã, thì mới yên tâm về quê.”
Triệu Bất Vưu thở dài, không nói gì.
“À, Giang muội bảo tôi cầm cái này về đưa cho mình…”
Ôn Duyệt mở tủ, lấy ra một thứ đưa cho chồng. Đó là một cái lọ sứ

nhỏ xíu để đựng mực, rộng một đốt ngón tay, cao ba đốt ngón tay, nút gỗ
rất khít. Đổ mực vào, mang theo người, khi cần cũng đủ để viết khoảng
trăm chữ rất tiện lợi. Triệu Bất Vưu mở nút ra, bên trong rỗng, cũng không
có vết mực. Đáy lọ có bông hoa khô, đổ ra bàn tay xem, là hai bông hoa
mai, cánh đã héo sẫm màu.

“Gì thế này?”
“Giang muội nói là tìm thấy trong tủ sách của Lang Phồn, lọ này mọi

ngày anh ấy vẫn mang theo, nhưng không hiểu tại sao anh ấy lại cất trong
tủ. Giang muội còn nói, Lang Phồn vốn không để ý hoa cỏ gì hết, tại sao
trong lọ lại có hai bông hoa? Cô ấy bảo tôi cầm về đưa cho mình, biết đâu
có thể tra ra tình tiết gì đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.