MẶT PHẢI - ĐI TÌM NHỮNG CƠ HỘI TIỀM ẨN TRONG CUỘC SỐNG - Trang 277

“Bạn có thể dùng những gì đã xảy ra để làm nguyên nhân cho thất

bại – mọi người sẽ thông cảm thôi,” Oscar bày tỏ. “Bạn không có chân,
mẹ bạn đã qua đời; thật đáng tiếc. Nhưng tôi không muốn trong
suốt cuộc đời, mình phải nghe mọi người xung quanh thốt lên, “Thật
đáng thương”, và tự chất đầy cuộc sống của mình bằng những
điều tiêu cực.

Ngày 17 tháng 9 năm 2008, một ngày mưa gió ở Bắc Kinh không

ngăn được bước chân của hơn 91.000 người đi tới sân vận động Bird’s
Nest lộng lẫy tráng lệ, để chứng kiến ngày thi đấu cuối cùng của
giải Paralympics lần thứ 13. Nội dung thi đấu cuối cùng là cuộc đua
T44 cự ly 400m và mọi cặp mắt đổ dồn về một vận động viên, đó
chính là Oscar Pistorius. Anh đã giành huy chương vàng cho cả hai
lượt thi đấu ở cự ly 100m và 200m, nhưng liệu anh có chiến thắng

nội dung thứ ba, cự ly 400m và bảo vệ thành công danh hiệu mà anh

đã gặt hái được ở Athens bốn năm về trước không?

Khi Oscar về đến đích, anh bỏ xa người về nhì hơn 10m. Anh đã

phá kỷ lục thế giới lần thứ 27 và giành được thành tích cao nhất với
ba huy chương vàng. Ngay sau giải đấu, với danh hiệu đương kim vô
địch, Oscar lại nghĩ ngay đến việc tham dự Giải vô địch Điền kinh
Thế giới năm 2009.

Chứng kiến Oscar giành được chiến thắng sau cùng ở cự ly

400m, tôi không thể không nhớ đến cuộc phỏng vấn mẹ anh trên
đài phát thanh tại Nam Phi vào năm 1999. Bà nói rằng bà hy vọng
câu chuyện của con trai mình sẽ là “một thông điệp về niềm hy vọng
và là nguồn động viên cho những ai phải trải qua thời khắc đau
buồn trong cuộc sống”. Nhưng tôi nghĩ rằng 91.000 người chứng
kiến cuộc đua của con trai bà trên sân vận động Bird’s Nest vào đêm
đó, và hàng triệu khán giả khắp thế giới xem qua màn ảnh nhỏ, tất
cả cũng sẽ đồng ý rằng được xem Oscar Pistorius thi đấu không chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.