MẮT RỪNG - Trang 209

mặt gã là gã chỉ có một mắt. Ở nửa dưới khuôn mặt, điều đáng chú ý nhất là
gã đang ngậm đầu một con thằn lằn sống trong miệng, với phần cơ thể còn
lại cùng cái đuôi hai màu đen-trắng của nó quấn quanh cổ gã, y như một cái
dây chuyền. Có vẻ như gã đàn ông huýt sáo qua cái đầu của con thằn lằn và,
như John nhanh chóng phát hiện sau đó, phần lớn thời gian gã cũng nói
chuyện bằng cách đó. Trên thực tế, nó gần như thể con thằn lằn đang điều
khiển gã đàn ông này. Và điều kỳ lạ nhất có lẽ là bản thân của cái giai điệu
vui vẻ, thong dong – hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài của gã đàn ông – vẫn
đang tiếp tục được phát ra từ cái miệng của con thằn lằn.

John nhận xét:
– Là một con thằn lằn, ông huýt sáo khá thật đấy.
Ngừng huýt sáo, con thằn lằn nói với giọng huýt gió:
– Dù là bất cứ thứ gì ta cũng huýt sáo tốt.
John khen:
– Và giai điệu đó thật hay.
Gã đàn ông thằn lằn phê phán:
– Mẹ ngươi chưa bao giờ bảo ngươi không bao giờ được huýt sáo trong

nhà hát hả? Hay trên một con thuyền? Hay trong một ngôi nhà, phòng
trường hợp ngươi mời ác quỷ vào nhà? Và trên hết, không bao giờ được
huýt sáo trong rừng mưa?

John trả lời:
– Không, mẹ cháu chưa bao giờ dặn vậy. Nhưng đằng nào mẹ cháu cũng

chẳng giống phần lớn những bà mẹ khác. Trên thực tế, bà thậm chí còn
không đặc biệt giống mẹ cháu. Ít nhất là từ khi bà bắt đầu nhìn giống một
người khác.

Gã đàn ông thằn lằn rít lên:
– Ngươi nói ta chẳng hiểu gì cả, thằng nhóc này.
John bảo:
– Đó là một câu chuyện dài. Có lẽ khi khác vậy.
– Ngươi có vẻ không sợ ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.