MẮT RỪNG - Trang 211

– Chắc chắn rồi.
John đi theo el Tunchi đến một túp lều nhỏ trong rừng, tại nơi đây cậu

trông thấy một nhạc cụ kỳ lạ nhất mà cậu từng thấy.

El Tunchi tự hào giải thích:
– Năm bàn phím được làm từ vật liệu là xương và sừng ở khu này. Răng

báo đốm và sừng linh dương. Phím đàn làm từ xương sống heo vòi. Bàn đạp
làm từ xương chày người. Bao ống làm từ áo giáp trên xác lũ lính xâm lược.
Chúa nguyền rủa chúng! Và dĩ nhiên như ngươi có thể thấy, bản thân các
ống nhạc là sọ người sắp xếp theo thứ tự âm sắc và cao độ được gắn thẳng
đứng vào hộp âm. Bản thân cái hộp âm thật sự chỉ là một cái hộp gỗ đặt trên
một cái miệng hố lâu đời trên mặt đất có khí nóng thoát lên. Có rất nhiều cái
hố như thế ở khu rừng này. Khi gió thổi qua những cái ống, nó sẽ tạo nên
một âm thanh thật sự của địa ngục.

El Tunchi ngồi xuống và bắt đầu chơi đàn. Và chẳng mấy chốc, John buộc

phải che tai lại. El Tunchi đã nói thật: Đó thật sự là một âm thanh của địa
ngục. Giống như một thứ trồi lên từ một cái hố sâu nhất, tối đen nhất.

John bảo:
– Cháu nghĩ ông chơi đàn thật kém.
El Tunchi thừa nhận:
– Ta chưa bao giờ học chơi đàn. Mà ở trong rừng, việc đó cũng chẳng

quan trọng. Chẳng có ai lắng nghe. Ngoài ra, ta không chơi đàn vì người
khác. Ta chơi đàn vì chính bản thân ta. Nhưng ngay cả khi muốn có thính
giả, ta chỉ việc huýt sáo gọi người là xong.

John suy nghĩ một cách cẩn thận. Sức mạnh và trí tưởng tượng của cậu

không đủ để nghĩ ra được một cách trả cậu về lại thế giới song song, nơi chỉ
vài phút trước cậu còn ở cùng cậu Nimrod. Để làm được điều đó, cậu biết
mình cần đến el Tunchi. Nhưng John lại cho rằng cậu có đủ khả năng kích
thích vị pháp sư này tham gia vào một cuộc thi tài nào đó mà từ đó cậu có
thể kiếm được vài lợi thế cho bản thân.

Cậu nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.