MẮT RỪNG - Trang 213

El Tunchi thừa nhận, rồi bắt đầu huýt sáo một phiên bản phức tạp hơn của

giai điệu mà John đã nghe thấy trước đó. Nhưng ngay cả gã cũng phải thừa
nhận gã không có được sự khéo léo và du dương như những điệu huýt sáo
chẳng khác gì nhạc giao hưởng của John.

Giận dữ với chính mình, gã nói:
– Đúng là ngươi có lẽ huýt sáo một giai điệu hay hơn, nhưng ta không tin

có người thắng được ta về sức mạnh của tiếng huýt sáo.

John bảo:
– Được thôi. Nhưng lần này đến lượt ông thi trước.
El Tunchi hít sâu một hơi, mím môi lại, và bật ra một tiếng huýt sáo dài

nhức óc khiến vài con chim và nhiều loại côn trùng phải lo sợ đi lánh nạn
trong bầu không khí tương đối yên tĩnh của những đám mây.

Gật đầu, John thừa nhận:
– Không tệ. Nhưng cháu có thể làm tốt hơn.
Và ước rằng cậu có thể huýt sáo mạnh như bão, như cách ví von thông

thường của con người, John đặt ngón tay lên miệng và bắt đầu thổi.

Ban đầu tiếng huýt sáo chỉ đơn thuần là lớn – trên thực tế, nó lớn như

tiếng huýt sáo của el Tunchi. Nhưng khi tiếng huýt sáo tiếp tục, luồng gió
sản sinh ra bởi chuyển động ồ ạt của không khí phát ra từ miệng John bắt
đầu tập trung sức mạnh, cho đến khi cây cối và bụi rậm xung quanh họ cũng
bắt đầu chuyển động. Rồi miếng vải trùm đầu của el Tunchi bị thổi bay, làm
lộ ra cái đầu trọc lóc của gã. Thứ bị thổi bay tiếp theo là cái thảm lông thú
của gã pháp sư, làm gã đứng đó với mỗi một cái khố che thân. Cuối cùng,
đến lượt con thằn lằn trong miệng gã bị gió mang đi. John sẽ bật cười nếu
không phải việc đó cần cậu ngừng huýt sáo.

Gã pháp sư hét lên với giọng thật của gã, một chất giọng the thé như dê

đực không đáng sợ chút nào:

– Xin ngươi.
John nghĩ thầm rằng khi nghe một cái giọng the thé, mỏng manh như vậy,

người ta dễ dàng hiểu được tại sao el Tunchi lại sử dụng một con thằn lằn để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.