MẮT RỪNG - Trang 214

nói chuyện thay.

– Ta van ngươi, ngừng lại đi.
Gã pháp sư thiếu điều khóc ré lên. Giờ đây, khi đã mất bộ tóc giả kỳ lạ

cùng cái thảm quấn hông của mình, nhìn gã nhỏ hơn hẳn. Gã nhét ngón tay
vào tai, nhắm chặt hai mắt, và cúi rạp người trên mặt đất như thể e sợ cả
cánh rừng sắp bị thổi bay.

– Làm ơn. Đừng huýt sáo nữa. Nó làm ta phát điên mất.
Nhưng John vẫn tiếp tục huýt sáo như cơn gió Bắc, vì cậu quyết định dạy

cho el Tunchi một bài học. Chưa bao giờ có một tiếng huýt sáo mạnh mẽ
như vậy. Ngay cả ở Nam Cực, mũi Cape Horn, những thảo nguyên nước
Nga hay trên biển cả, hết thảy cả những nơi mà các cơn gió vĩ đại thổi tung
tất cả những gì đứng trước mặt chúng, cũng không bằng. Và ngoài quần áo
của el Tunchi, John còn thổi bay cả cây đàn ống bệnh hoạn của gã: những
phím đàn làm từ xương sống heo vòi, bàn đạp làm từ xương chày của con
người, những bao ống làm từ áo giáp, và dĩ nhiên cả những cái ống nhạc làm
từ sọ người; tất cả đều bị thổi bay qua những ngọn cây hoặc bị nghiền nát
thành bụi và không bao giờ xuất hiện lần nữa.

Sau cuộc đụng độ của cậu với những thổ dân Prozuanaci, John có hứng

với việc dạy cho ai đó một bài học. Và trong khi cậu thông cảm với những
người từng là nạn nhân của những kẻ chinh phục Nam Mỹ, cậu lại không
nghĩ đó là lời bào chữa thỏa đáng cho việc đục lỗ vào đầu người khác và
dùng cái sọ rỗng của họ để làm ống nhạc cho một cây đàn kinh khủng nào
đó. Chỉ đến khi đã hoàn toàn chắc chắn rằng cậu đã thổi bay hết tất cả mọi
bộ phận của cây đàn ống, John mới rút ngón tay ra khỏi miệng và ngừng
huýt sáo.

Dần dần, cánh rừng yên tĩnh trở lại.
Dù có thể thấy rõ el Tunchi đã bị đánh bại, John vẫn hỏi:
– Ơ, ông đầu hàng chưa vậy?
Người lung lay như sắp đổ, el Tunchi chậm chạp đứng dậy, giật giật lỗ tai

– vì hiện tại gã có phần hơi điếc – và nghiêm trang cúi người trước John.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.