MẮT RỪNG - Trang 215

Gã nói:
– Thưa ngài. Kính thưa quý ngài đáng kính. Tôi chưa bao giờ nghe được

một thứ như thế trước đây. Suốt năm trăm năm ám khu rừng này cũng chưa.
Thật là một tiếng huýt sáo đặc biệt. Không lời nào có thể mô tả hết về nó.
Tôi cực kỳ xin lỗi, thưa ngài. Tôi sẽ trả ngài về với cậu của ngài, ngay lập
tức.

John nhắc:
– Chờ một chút. Ông phải ngừng ngay cái việc huýt sáo bắt người để lấy

sọ của họ, hiểu chưa? Không lịch sự chút nào.

– Vâng, thưa ngài. Như ngài mong muốn. Cây đàn của tôi đã bay mất,

nên có lấy sọ người cũng chẳng để làm gì.

– Ông hứa sẽ không bao giờ làm như thế nữa chứ?
– Vâng, thưa ngài. Ngài có được lời hứa trang trọng nhất của tôi về việc

đó. Tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa.

John cảm thấy hơi mềm lòng trước sinh vật tội nghiệp này. Giờ đây khi

cậu đã phá hủy cây đàn khủng khiếp của gã và cấm gã tra tấn người khác, có
thể thấy rõ el Tunchi không còn cách tự tiêu khiển nào khác trong quãng đời
bất tử còn lại.

John nói:
– Ông biết không, ông vẫn có thể sử dụng một cây đàn ống thật. Một cây

đàn ống đàng hoàng như trong nhà thờ ấy.

Và thầm thì từ trọng tâm của mình, John tạo ra một bản sao của cây đàn

ống mà cậu từng trông thấy trong một thánh đường.

Há hốc miệng, el Tunchi sững sờ nhìn cây đàn, như thể nó là một con tàu

vũ trụ.

Gã pháp sư thều thào:
– Thật tuyệt vời. Quá hấp dẫn. Vầy mới là một nhạc cụ chứ. Ước gì tôi

biết cách chơi nó.

John gật đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.