MẮT RỪNG - Trang 217

– Thể nào! Cách đây ít lâu, một trận gió dữ dội đã vô duyên vô cớ quét

qua khu rừng này. Ra là cháu.

– Chính xác thì cháu đã ở đâu vậy cậu? Khi cháu biến mất ấy?
Cậu Nimrod nhún vai:
– Khó nói lắm. Thế giới tiếp theo. Thế giới trước đây. Thế giới bên cạnh.

Không thế giới nào thật sự thích đáng để nói về nơi cháu đã ở. Hay chính
xác hơn, nơi cháu không ở. Cháu đã ở đây và ở đó gần như cùng một lúc.
Hay nói cách khác, gần như chẳng ở đâu cả.

– Ý cậu là, giống như hai chiều không gian?
– Ừ. Nhưng cũng không hẳn vậy.
– Vậy làm sao cậu có thể cảm thấy trận gió từ tiếng huýt sáo của cháu?
– À, đó là vấn đề với sự huýt sáo. Nếu tiếng huýt sáo kéo dài đủ lâu, nó

thật sự có thể di chuyển giữa cái mà cháu gọi là hai chiều không gian. Có rất
nhiều trận bão lốc bắt nguồn từ tiếng huýt sáo vu vơ của những hồn ma.

– Cháu hiểu rồi.
Nói là nói vậy, nhưng John vẫn không hiểu lắm. Không thật sự hiểu. Cậu

Nimrod bảo:

– Dù sao thì, giờ cháu đã quay lại. Đó mới là điều quan trọng. Chúng ta

nên đi thôi. Trong khi cháu biến đi chơi đùa với el Tunchi, con dơi của Zadie
đã quay lại với một bức thư nữa từ Virgil McCreeby. Gã nói rằng gã đang bị
lạc trong rừng. Gã bảo Zadie nhập vào con dơi để có thể bay đến giúp gã
xem thử chính xác gã đang ở đâu.

Vẫn rất lo lắng về em gái của cậu cùng những người khác, John buồn bã

gật đầu và hỏi:

– Có nghĩ là chúng ta vẫn còn thời gian đi tìm Philippa và những người

khác hả cậu?

Cậu Nimrod lắc đầu:
– Cậu e là không. Nhìn này, John, họ sẽ phải tự lo cho bản thân. Cậu có

cần nhắc cho cháu nhớ Faustina đã yêu cầu chúng ta làm gì không? Chúng
ta phải che giấu Mắt Rừng. Nếu không làm được điều đó, chúng ta không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.