MẬT THÁM PHONG VÂN - Trang 167

Chẳng qua, thế gian rộng lớn, "núi cao khắc có núi cao hơn".

"Khoan đã. Ngô Oánh Oánh?" Lăng Phong bừng tỉnh. Chẳng trách hắn

thấy quen.

"Chẳng lẽ là cô ấy? Làm sao có thể?"

Lăng Phong cố nhìn kỹ lại, nếu tự kỷ ám thị cố nghĩ là giống thì có

điểm giống thật, nhưng nếu bảo khác thì cũng rất khác.

Cô gái này, phong thái hoàn toàn khác xa Ngô Oánh Oánh mà hắn gặp.

Đơn thuần là giữa tiên nữ và phàm nhân, một trên trời một dưới đất. Ngô
Oánh Oánh mà hắn biết, dù cho rất dễ thương xinh tươi, nhưng nàng ta
không có cái kiểu sang quý xa vời vợi thế này. Khuôn mặt, dáng người
cũng không sắc sảo diễm lệ như kia.

Nghĩ lại, Ngô Oánh Oánh ở bờ đê kia chẳng qua biết chút về cầm kỹ mà

thôi. Dù sao nàng ta chỉ là con nhà nghèo, không được tiếp xúc học hành
đầy đủ. Còn vị tài nữ trên kia, căn bản hai đẳng cấp khác biệt, tiếng đàn kết
hợp trầm bổng, nghe như nhiều người đánh chứ không phải một người.

Lăng Phong nghĩ đến, lẽ nào là trùng tên?

"Tưng", tiếng đàn cuối vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Lăng Phong.

Không khí xung quanh chợt tĩnh lặng khác thường, chỉ còn tiếng nước

đập vào bờ rì rào.

Tĩnh lặng có vài loại tĩnh lặng.

Một là các vị công tử thiếu gia đang chảy nước miếng chưa kịp định

thần. Hai là vài vị sĩ tử đang nhíu mày tìm thơ ca để tuôn ra, quyết tâm
không để kẻ khác giành mất. Ba là quay qua quay lại như Lăng Phong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.