MẬT THÁM PHONG VÂN - Trang 1827

Lần này Cái bang nhận lời qua đây, cũng không phải toàn ý một hợp

tác. Nói trắng ra, có cái vẹo gì mà hợp tác kết minh đâu? Chẳng qua, Toàn
Chân là thổ địa cạnh kinh thành, Cái bang muốn dựng phân đà, cũng nên
qua chào hỏi cái mà thôi.

Mà “chào hỏi” trong giang hồ, không đánh vài cử là không được.

Trương Sư Chính khinh bỉ nói:

- La Liệt, ngươi không dám đánh thì nói một tiếng nhận thua đi, núp sau

lưng người khác tính cái gì anh hùng?

- Hê, ông cũng không nói mình là anh hùng. Ta còn tưởng ngươi là

Trương Quân Bảo, hóa ra một tên vô danh nào của Toàn Chân, ông đây
không rảnh phí sức tiếp chiêu.

- Ngươi...

Trương Sư Chính mặt mày đỏ bừng.

Hai bên đã qua lại vài chục chiêu.

Lúc đầu Trương Sư Chính khinh thường rõ rệt, thầm nghĩ ăn mày thì

làm gì có trận pháp ra hồn. Kể cả trận pháp ảo diệu đi nữa, mấy tên ăn mày
chỉ vài chiêu là xong.

Ai ngờ đến, gã lẩn quẩn mãi không giải quyết được. Chỉ tính riêng tên

đệ tử Cái bang trước mắt, toàn thân như sắt thép, Trương Sư Chính đã khổ
không nói ra lời. Cái thằng họ La kia thì cứ ở xa nhởn nhơ, Trương Sư
Chính tức đến run người.

Dù sao cũng tu đạo, gã cố gắng bình tĩnh chửi xéo:

- Còn tưởng võ công Cái bang lợi hại ra sao? Hóa ra đi chôm chỉa mà

thôi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.