MẬT THÁM PHONG VÂN - Trang 1930

Trong bóng đêm, chỉ thấy cô gái kia có lẽ vì giật mình, thụt lùi thật sâu

vào góc giường.

Lại nói, quần lửng thời cổ tuy thùng thình, nhưng lại mỏng manh rất dễ

lộ hàng. Lăng Phong ăn ở hai năm mà vẫn chẳng quen nổi, phải đặt riêng
mấy chục cái quần nhỏ dùng dần. Hắn cũng chả rảnh đi phổ biến món này
cho toàn dân, đồ ai người đó giữ, Phong ca còn chưa tấm lòng Bồ tát đến
mức đi phát minh đồ đạc nâng niu tiểu đệ dùm thằng khác.

Lần này dưỡng thương không biết ai thay áo quần cho hắn, lại cởi luôn

món nội y độc quyền kia. Còn may Phong ca đang lúc căng thẳng, nếu
không "tiểu đệ" mà dựng thẳng lên chào cờ, chỉ e nữ tử kia sẽ ngất ngay tại
chỗ vì ngưỡng mộ.

Vốn Lăng Phong nghĩ nàng ta sẽ ôm đầu che mắt la toáng lên, hoặc là tê

tâm liệt phế nức nở thống thiết cái gì đó. Dù sao cho dù là hiện đại đi nữa,
bị một nam nhân nửa đêm nhảy lên giường, lại thân trần khiếm nhã như
vậy, phản ứng bình thường nên là vậy.

Chỉ là, nàng ta vẫn... im lặng.

Thậm chí Lăng Phong còn cảm giác, dường như đằng sau tấm chăn kia,

nàng ta còn lén đưa mắt chiêm ngưỡng thân thể mình.

Có khi nào là bị bệnh máu lên não chậm hay không?

Lăng Phong không có thời gian nghĩ nhiều, hắn cố gắng trương ra bản

mặt thuần khiết nhất có thể của mình:

- Đây là hiểu lầm, tuyệt đối hiểu lầm. Có thời gian ta sẽ kể ít chuyện

xưa cho cô nghe, đảm bảo vô cùng kịch tính...

Kỳ thực nói đến đoạn "hiểu lầm", Lăng Phong chính bản thân cũng cảm

giác vô lực. Thật m* nó trên đời còn có hiểu lầm nào xảo như vậy, muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.