Dù sao, với tư cách thanh niên độc thân gương mẫu, phải luôn ngẩng
đầu nhìn tới tương lai. Người ta muốn cưới còn chẳng có vợ mà cưới, đằng
này vợ dâng đến tận cửa, còn chưa nhìn ngó đã bỏ chạy còn ra thể thống gì.
Thôi đành đi một bước tính một bước. Chờ cho khí lực phục hồi chạy
cũng không muộn. Lăng Phong không tin đám này đuổi tận giết tuyệt tận
kinh thành. Nói gì thì nói, Phong ca là nhân viên mật vụ quốc gia, lật mặt
làm giả danh phận là chuyện trong lòng bàn tay.
Cùng lắm về sau mà bị lộ ra, giải thích với Công Tôn Dao chắc được
thôi. Đại khái “ta bị ép buộc, trong lòng ta chỉ có nàng” cái gì đó.
Điều kiện là, hắn không được thực sự “động phòng” với cô dâu.
Có điều, nói đến cô dâu lần này, Lăng Phong đúng là có chút áy náy.
Số phận nàng thảm như vậy, mặt bị hủy không ai lấy, nửa đêm bị Phong
làm hỏng luôn danh tiết, đành phải gả cho hắn. Xem chừng nàng ta cũng
chẳng tình nguyện gì. Nếu Lăng Phong lại cưới rồi vứt bỏ luôn, thế thì quá
thảm. E rằng hắn vừa ra tiền viện, hậu viện nàng ta đã treo cổ.
Tốt xấu tìm cơ hội, giải bày với nàng ta một chút rồi hẵng chạy vậy.
...
Lăng Phong không uống nhiều lắm, một là hắn không quen ai, hai là
hắn phải giữ tỉnh táo. Hắn là người hiện đại, lạy là lạy, nhưng nếu để say
xỉn đè nàng ta ra thật, thế thì hắn sẽ phải ở đây làm rể cả đời thật chứ chẳng
thể đùa nữa.
Vừa thò một chân vào động phòng, Phong ca phát hiện thần lực khí lực
có dấu hiệu trở lại, mặc dù vẫn còn chập chờn.