MẬT THÁM PHONG VÂN - Trang 233

- Thái Hồ.

Ngô Oánh Oánh rất tự nhiên nói:

- Hóa ra là nàng ta. Mấy vị đại ca gần đây cũng nói ta giống nàng ấy. Ta

cũng rất muốn gặp một lần xem rút cục ra sao. Có điều, hình như nàng ta là
tài nữ thuyền hoa gì đó, ngươi làm sao mà gặp được?

- Cô quên sao, ta nhưng là “đại tài tử”.

Ngô Oánh bụm miệng cười duyên:

- Ngươi cùng lắm chỉ là một tên lưu manh dẻo miệng, ở đâu ra ra mà tài

tử? Hoa ngôn xảo ngữ lừa thôn nữ như ta thì còn được, chứ muốn qua mặt
tài nữ gì kia? Chỉ sợ bị ném xuống sông đi...

Lăng Phong cười cười, đêm đó đúng là suýt bị sút xuống sông.

Ngô Oánh Oánh chợt nhớ đến, cây cổ tranh mà nàng đưa cho Lăng

Phong thử, chính là cây đêm Hoa khôi hội nàng đem ra đánh. Cũng may
hôm đó quá xa, xem ra hắn không để ý.

Bỗng Ngô Óanh Oánh không nhịn được hiếu kỳ, hỏi:

- Ngươi thích nàng ta?

Lăng Phong lắc đầu:

- Có chút hâm mộ thôi. Nàng ta quá cao, ta thấy không thoải mái.

“Hứ, nói dối!” Ngô Oánh Oánh nguýt dài. Nàng còn nhớ rõ tên này hôm

đó nói “lúc giản dị cần giản dị, lúc khuê các có khuê các mới thú vị”, rõ
ràng là một tên háo sắc tham lam.

Hai người trò chuyện thêm một lúc, Lăng Phong mới rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.