MẬT THÁM PHONG VÂN - Trang 404

bằng. Nói không xa, cái tư thế ngồi kia, cả đời lão cũng chưa được thử qua,
chỉ có thể thờ dài nuối tiếc.

Đến cuối cùng Mặc lão chịu hết nổi cơn buồn ngủ về phòng ngủ luôn

trên bàn.

Bây giờ trời sáng, đi qua thấy mọi chuyện đã yên ắng. Thế còn được,

nếu như hai người vẫn còn đại chiến, đảm bảo Mặc lão sẽ đi tự sát.

- Công tử.

- A, Mặc lão. Có chuyện gì?

Gọi đến lần thứ ba Mặc lão mới nghe tiếng Lăng Phong trả lời.

- Cô nương kia sợ là không còn bị huyệt đạo ảnh hưởng.

- À, ta biết rồi. - Lăng Phong trả lời.

Hai người này tối qua nếu phát sinh chuyện kia, Mặc lão không thể vào

tự nhiên được nữa, chỉ hỏi xem như xác nhận.

Lăng Phong ngồi cạnh cái bàn giữa phòng, nhìn lại mỹ nhân đang nằm

ngủ ngon lành trên giường, nhưng chả thấy tí tẹo thỏa mãn gì cả, một đầu
mù mịt.

Nghĩ lại thật chủ quan, bị một chưởng không lo đi tìm đại phu, còn nằm

ngủ ngon lành. May mà không ngủ luôn vĩnh viễn.

Lăng Phong chỉ nhớ đến đoạn bị nàng ta đạp ra, sau đó tuyệt nhiên

không nhớ được gì nữa, càng cố nghĩ chỉ thấy đau đầu. Sờ lại vết thương
trên ngực, kỳ quái, đã đỡ đau hơn trước.

Nhìn đối phương xinh đẹp thế kia coi như không uổng. Có điều, nửa

điểm ký ức cũng không có, cảm giác thế nào cũng không nhớ, chán không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.