MẬT THÁM PHONG VÂN - Trang 44

Âu cũng nhờ Mặc lão mà hai mẹ con Lâm thị yên ổn đến giờ.

- Công tử, bệnh khỏi giống như biến thành người khác?

- Haha, làm sao có thể.

Lăng Phong toát mồ hôi lạnh cười trừ. Lão già này thật nhanh nhạy,

kiếm cớ tránh đi thì hơn.

Đang lục đục thì nghe tiếng Lâm thị hớt hải vọng ra:

- Phong, con về rồi sao?

Rất nhanh, Lâm thị đi ra.

Bà ăn mặc giản dị, trên mặt lộ vẻ lo âu. Lăng Phong không muốn tiếp

xúc quá nhiều với Lâm thị, hắn có một cảm giác tội lỗi, kiểu như mình là
một kẻ sát nhân, giết chết con trai bà.

- Con làm mẹ lo muốn chết. Tối qua con ở đâu?

- Mẹ, ngài cứ ngủ tiếp đi. Tối qua có người thuê muộn, cho nên...

- Vậy chắc vẫn chưa ăn gì đúng không? Để mẹ hâm nóng đồ ăn...

Lăng Phong định nói “không cần” lần nữa, nhưng nghĩ lại liền thôi. Hắn

cảm nhận được tình cảm của bà.

Lăng Phong trước kia là một tên giá áo túi cơm, vừa ngốc nghếch vừa

chậm chạp. Lâm thị rất thương con, đồng thời cũng lo lắng cho tương lai
của nó. Đùng một cái bệnh nặng trở dậy, liền thay đổi như một người khác,
lại chạy ra ngoài muốn tim việc làm. Lâm thị căn bản không nghĩ đến
chuyện “đoạt xá” gì kia, mà chỉ nghĩ con trai rút cục thông suốt. Vì vậy bề
ngoài tất bật lo lắng, kỳ thục trong lòng rất vui vẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.